Lý Vân Uyển nói: “Tùy tiện gọi một chiếc xe không phải là được rồi sao.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Em kêu đi, số tiền này em giúp tôi xử lý.”
Đầu óc thật sự rất quỷ quyệt.
Hiện tại chỗ ở của hắn tại Thượng Hải, chính là nhà của Dương Quan Quan, nếu bây giờ mang số tiền này trở về, Lý Vân Uyển đi theo hắn sẽ biết, sau đó hắn nhất định sẽ bị dao đâm ngay lập tức.
Cho nên, hắn trực tiếp thoải mái hào phóng đưa tiền cho Lý Vân Uyển, cứ như vậy, sẽ không gặp phải vấn đề gì.
Advertisement
Nhị đương gia, xứng đáng trở thành người chơi cao cấp!
“Cái tên cặn bã nhà anh có phải làm chuyện xấu gì đúng không? Nhiều tiền như vậy, mà giao cho em hết?” Lý Vân Uyển nghi hoặc nói, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Bậy bạ, anh giao tài sản cho em quản lý còn ít à? Hơn nữa, anh rõ ràng là người thâm tình nhất thành phố Trung Hải, cặn bã cái gì, có biết nói chuyện hay không?” Tề Đẳng Nhàn hừ hừ nói.
Lúc này hắn nghĩ mình mà ngậm thêm một điếu xì gà, đeo thêm kính râm và mấy cọng dây chuyền vàng, nhân tiện nên cái nhạc nền mother fucker, nhất định là rất phong cách.
Advertisement
Lý Vân Uyển trực tiếp làm lơ hắn, mặc kệ tự biên tự diễn, mà gọi điện thoại cho Tống Chí Mai, bảo bà ta gọi một chiếc xe tới đây đón bọn họ.
Số tiền này, trực tiếp vận chuyển về nhà Lý Vân Uyển.
Tống Chí Mai nhìn thấy ba cái vali lớn, lập tức giật mình, nói: “Đem ba cái vali này tới đây làm gì?”
“Đựng tiền, bên trong tất cả đều là tiền đô!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nó.
“Nói đùa cái gì vậy?” Tống Chí Mai lập tức bất đắc dĩ cười nói, “Để dì nhìn xem, rốt cuộc là đựng cái gì.”
Bà ta cúi eo, mở một cái vali ra, màu xanh mượt mà suýt nữa làm bà ta mù mắt.
“Vãi……”
Tống Chí Mai không màng hình tượng mà thốt ra một câu nói thông dụng tại Hoa Quốc.
“Này này này…… Số tiền này là từ đâu ra? Các con ra ngoài dạo phố, ăn một bữa cơm, mà sao tự nhiên kiếm đâu ra nhiều tiền mang về như vậy?” Tống Chí Mai nghẹn họng nhìn chằm chằm hỏi.
“Là Tề Đẳng Nhàn chơi xỏ người ta mà có, mẹ thấy lợi hại không?” Lý Vân Uyển lúc này không chỉ không khinh bỉ nhân phẩm của Tề Đẳng Nhàn, mà còn đắc ý dào dạt nói.
Tống Chí Mai nhíu mày nói: “Tên nào coi tiền như rác vậy? Có chuyện dễ lừa như vậy sao, giới thiệu cho dì biết thử xem……”
Lý Vân Uyển trực tiếp dở khóc dở cười.
“Số tiền này xử lý như thế nào đây?” Tống Chí Mai ngẩng đầu nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Cứ đưa cho Vân Uyển thôi, cô ấy muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế nào đó!” Tề Đẳng Nhàn không chút để ý mà nói.
Ánh mắt Tống Chí Mai nhìn về phía hắn nhiều thêm vài phần khen ngợi, sau đó lại đánh giá Lý Vân Uyển, cảm thấy con gái mình bản lĩnh thật không nhỏ, vậy mà có thể quản được túi tiền của Tề Đẳng Nhàn.
Lý Vân Uyển cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất biết điều, hôm nay đã tặng cô ta một viên hồng bảo thạch giá trị không nhỏ rồi, lúc này lại trực tiếp giao hơn 10 triệu đô la Mỹ cho cô ta xử lý, đáy lòng cho dù còn chút oán khí, cuối cùng cũng tan thành mây khói.
“Thời gian không còn sớm, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi, cháu cũng đừng đi, cứ ngủ ở chỗ này của dì.” Tống Chí Mai nói với Tề Đẳng Nhàn.
“A……” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, cũng không từ chối.
Ban đầu là tính đưa Lý Vân Uyển đi thuê phòng, nhưng không nghĩ tới chỉ mang tiền về một chuyến, cứ vậy mà đá được hòn đá chắn đường, đúng là mất máu……
Lý Vân Uyển lập tức buồn cười, còn quăng mị nhãn về phía Tề Đẳng Nhàn, nhẹ nhàng kéo góc váy mình lên, lộ ra cặp đùi xinh đẹp, sự quyến rũ mị hoặc tỏa ra khắp bốn phía.
Tề Đẳng Nhàn nhìn đến ngứa cả răng.
Trong khi ngủ lại nhà Tống Chí Mai, Tề Đẳng Nhàn đang đả toạ minh tưởng, thì nghe được tiếng phát ra từ điện thoại di động, là tin nhắn Lý Vân Uyển gửi tới.
Hắn click mở thì thấy……
Tốt lắm, là một tấm ảnh tự sướng.
Sau đó……
“Leng keng! Leng keng! Leng keng……”
Liên tiếp một loạt ảnh tự sướng.
Đẹp thì đẹp, nhưng Tề Đẳng Nhàn có hơi muốn chết.
Bởi vì, Lý Vân Uyển đang ở phòng ngủ cách vách.
Gần ngay trước mắt, nhưng lại giống như xa tận chân trời!