Chương 113
“Nếu như tôi thật sự muốn làm gì cô, vậy thì cô chỉ còn cách cố gắng chịu đựng thôi, không những vậy còn phải cười thật vui vẻ cảm ơn vì tôi vẫn còn nhớ tới cô đó, đồ con kiến!”
Lâm Vãn Thu khoanh tay, nhìn Kiều Thu Mộng đầy khinh bỉ và nói: “Quỳ xuống, nếu bây giờ cô quỳ xuống, dập đầu với tôi, tôi còn có thể cân nhắc mà buông tha cho mấy người, đồng thời đưa cho cô hai điều kiện, nếu cô có thể làm được, tôi sẽ không làm khó Kiều thị nữa.
”
Kiều Thu Mộng nghe những lời nói của Lâm Vãn Thu thì trở nên tức giận rất tức giận, nhưng cô không dám thể hiện trước mặt người phụ nữ này , giờ sinh tử của Kiều thị đều nằm trong tay cô ta, cô chỉ có thể nuốt giận vào trong.
“Cô có phải đã quên hôm qua tôi nói những gì rồi không?” Tề Đẳng Nhàn ở phía sau lên tiếng, ánh mắt của hắn lướt quanh khuôn mặt của Lâm Vãn Thu như một con dao.
Lâm Vãn Thu nghe thấy lời hắn nói, cô ta càng tức giận hơn, căm phẫn nói: “Đúng, còn có tên chồng phế vật của cô! Cô cũng phải bẻ gãy tay phải của hắn trước mặt tôi, hôm qua, hắn đã dùng chính tay này đánh tôi.
”
“Nếu cô không làm được thì đừng nói nữa!”
Kiều Thu Mộng thở dài, “Vậy để tôi quỳ xuống…”
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn kéo Kiều Thu Mộng lại, hung hăng bước lên phía trước, lạnh lùng nói: “Lâm Vãn Thu, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, đừng không biết sống chết!”
“Lập tức đăng một bài lên mạng, trịnh trọng xin lỗi Kiều thị, sau đó, như ngày hôm qua cô đã nói, cùng Kiều thị ký hợp đồng miễn phí!”
“Ha ha ha, không biết sống chết?!”
“Hôm nay tôi ngược lại muốn xem xem, ai mới là người không biết sống chết!”
Vẻ mặt của Lâm Vãn Thu đột nhiên trở nên lạnh lùng, sau đó cô ta vỗ tay thật mạnh.
“Bốp bốp bốp!”
Sau khi vỗ tay ba tiếng, cửa của các phòng ở tầng một mở ra, một đám vệ sĩ mặc vest đen lần lượt xuất hiện.
Ở phía bên trái của những bộ đồ vest đó, treo một con rồng mạ vàng, đó là biểu tượng của thương hội Hắc Long.
Hơn mười người đàn ông cường tráng chắp hai tay sau lưng đứng thành một hàng sau lưng Lâm Vãn Thu, bọn họ nhìn Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng bằng ánh mắt rất sắc bén.
Kiều Thu Mộng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, những người này đều là thành viên của thương hội Hắc Long… Rõ ràng, Lâm Vãn Thu vì để đối phó với bọn họ, cái gì cũng đã chuẩn bị đủ.
“Thế nào, còn muốn đánh tôi sao?” Lâm Vãn Thu khinh thường nhìn Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi hỏi.
Tề Định mặt không chút thay đổi nhìn đám vệ sĩ của thương hội Hắc Long đang đứng sau lưng Lâm Vãn Thu, trong mắt hắn, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một bầy gà đám chó mà thôi.
Lâm Vãn Thu cầm một điếu thuốc trên bàn bỏ vào miệng, một bên có tên vệ sĩ lấy bật lửa ra, châm lửa đưa vào miệng Lâm Vãn Thu.
Lâm Vãn Thu đốt điếu thuốc, rít một hơi, khẽ mỉm cười nói: “Sao, vừa rồi không phải anh rất cố chấp sao? Bây giờ thấy ở đây nhiều người như vậy, sao lại không nói chuyện rồi?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Tôi chỉ là không muốn nói mấy chuyện vô nghĩa, xem ra cô gây chuyện còn không định xin lỗi?”
“Xin lỗi? Anh đang đùa gì vậy!”
“Tôi cao quý thế nào, còn phải cúi đầu xin lỗi hai tên hạ tiện mấy người?”