Tuyệt Thế Cường Long

Tề Đẳng Nhàn gật đầu. Trần Ngư nói đúng. Thường những nơi nghèo thì giáo dục lạc hậu, giáo dục lạc hậu nghĩa là trình độ dân trí thấp.

"Hòn đá dởm này mà ông hét giá sáu trăm vạn? Được, tôi sẽ chuyển cho ông tờ chi phiếu của Ngân hàng Thiên Địa, ông lấy không?". Trần Ngư mỉm cười.

"Ngân hàng Thiên Địa là ngân hàng nào? Mặc kệ ngân hàng nào, chỉ cần cô đưa tiền ra đây!". Chủ tiệm để lộ lòng tham không đáy, tay lăm lăm con dao bầu cũ kĩ to bằng cả cánh tay, nhìn thật đáng sợ.

Tề Đẳng Nhàn ném viên đá thẳng vào người chủ tiệm, tiến tới lạnh giọng đe doạ: "Ngân hàng Thiên Địa là ngân hàng địa phủ, ông muốn không? Dù sao không khác nhau mấy. Ông đừng hòng được voi đòi tiên".

Chủ tiệm nghe hắn nói vậy thì giật mình, trong nháy mắt liền nổi giận.

"Con ranh như mày dám lừa tao!?". Chủ tiệm hằm hằm nhìn Trần Ngư, giơ con dao trong tay lao đến.

Ông ta dám ngang nhiên đe doạ, liều lĩnh xông lên chém người ta. Ba ngày trước có một vị khách du lịch đến từ Hoa Quốc bị ông ta chặt đứt ba ngón tay.

Trần Ngư cười cười vỗ đùi mình, nói: "Có gan thì chém đi, chém xong tôi chẳng cần mang tất đen cho tên biến thái nhìn".

Advertisement

Chủ tiệm nhắm thẳng vào đầu Trần Ngư lao tới bổ một nhát.

Trần Ngư bị doạ sợ hãi hùng, cô nhanh chóng lùi về sau co rúm người tránh con dao bổ vào đầu.

"Nôn tiền hay nộp mạng?". Lão chủ tiệm cười khùng khục, nói.

Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, xem ra tình hình Myanmar hỗn loạn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Trần Ngư không khỏi khó chịu, vốn cho rằng tên nhãi này chỉ đang hù dọa người, không ngờ hắn ta lại dùng dao chém đầu mình!

Hắn ta coi mình là hoa cường, hay coi cái đầu của Trần Ngư cô là một quả dưa hấu?

"Tôi khuyên cô hãy ngoan ngoãn lấy ra sáu triệu nhân dân tệ, nếu không tôi sẽ cắt thận của các người để gán nợ! Tôi thích nhất là cắt thận của người Hoa Quốc các cô đấy!" Vẻ mặt ông chủ đầy khoe khoang nói, dường như đã chắc chắn là giải quyết được hai người trước mặt mình.

Tề Đẳng Nhàn cau mày, cảm thấy có chút khó chịu.

Không phải vì ông chủ kia nói gì đó về người Hoa Quốc, mà là vì ông ta nói loại chuyện như cắt thận người ta rất dễ dàng, thậm chí còn tập mãi thành thói quen!

Anh không có ấn tượng tốt gì với những tên súc sinh coi thường mạng sống này.

Ông chủ cười lạnh nói: "Chắc các người biết về Tập đoàn n Đặc phải không? Anh trai tôi Đan Liệt đến từ Tập đoàn n Đặc. Các người đắc tội với tôi mà còn không lấy tiền ra để xoa dịu cơn giận của tôi thì không thể đi ra khỏi con phố này đâu!"

Hắn ta vừa nói, một số người dân địa phương xung quanh lập tức đứng dậy, sờ tay một cái đã lấy dao gập tùy thân mang theo người ra.

Ở những nơi như thế này, khắp nơi đều có thể nhìn thấy súng, dao lại càng không thể thiếu.

“Đan Liệt là một trong ba giám đốc điều hành cao cấp nhất của Tập đoàn n Đặc, anh ta cũng nổi tiếng như u Mặc vậy.” Trần Ngư bình tĩnh nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tập đoàn n Đặc có một nhóm tam hùng, một người là ông lớn xưa nay chưa từng lộ mặt, thần bí khó lường, bối cảnh phi phàm. Thứ hai là Đan Liệt, nghe nói người này có võ công rất cao. Thứ ba chính là nhân tài mới xuất hiện u Mặc, e gái Lục Linh Linh của Lục Chiến Long.

Ông chủ sửng sốt một lát rồi nói: “Không ngờ con nhỏ Hoa Quốc này lại là người hiểu biết nhiều, còn biết cả tên của anh trai tôi! Nhưng, có một điều cô đã nói sai rồi. Con khốn u Mặc kia làm sao xứng đặt ngang hàng với anh trai tôi chứ?"

"Nếu đã biết anh trai của tôi là ai thì mau đưa tiền đi! Tôi nghĩ cô không thiếu tiền."

"Bán khối nguyên thạch này cho cố với giá sáu triệu, thật là quá rẻ!"

Tề Đẳng Nhàn vui vẻ nói: "Mẹ kiếp, đã này của ngươi làm bằng vàng, hay là ở trong đá làm bằng vàng hả?"

Ông chủ vừa xua tay, đã có mấy người vây quanh, hắn cười lạnh nói: "Đừng nói mấy lời vô nghĩa, có mua hay không!"

Tề Đẳng Nhàn nhặt viên nguyên thạch trên bàn lên, cầm trên tay, mỉm cười với ông chủ rồi đập thẳng xuống!

"Phanh!"

Một tiếng trầm vang, viên nguyên thạch đập thẳng vào đầu ông chủ, ông chủ trực tiếp tê liệt ngã xuống đất, máu lập tức chảy ra, che kín mặt ông ta.

m thanh này khiến Trần Ngư ở bên cạnh giật mình.

"Cmm chúng mày muốn chết à!" Chứng kiến ​​cảnh này, mấy người xung quanh không khỏi tức giận, rút dao đâm về phía Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư.

Người hung ác như vậy ở Hoa Quốc rất hiếm có nhưng ở những nơi như Ngọc Thạch Quốc chỉ cần một lời không hợp là có thể rút dao lao tới giết người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui