Tuyệt Thế Cường Long

Mạc Khang thấy sắc mặt của Trần Ngư không vui thì cười ha ha nói: “Trần tiểu thư không cần phải để ý, cô cũng biết rõ đến đạo lý không thể để tất cả trứng gà chung một rổ mà!”

Trần Ngư thần sắc bình tĩnh nói: “Lời tướng quân Mạc Khang đây nói đúng thật là có chút đạo lý”

vào!”

Mạc Khang quay đầu nói với thuộc hạ: “Mời Dụ Khôn tiên sinh tiến

Không lâu sau, Dụ Khôn đi tới.

Người này là một người đàn ông trung niên mặc Đường trang, diện mạo lẫn khí chất đều tương đối nho nhã, mang theo hương vị tiên sinh dạy học mà ở Tề Đằng Nhàn không có.

Cao thủ võ học luyện công phu tới cảnh giới cao phần lớn người nhìn qua đều sẽ không có vẻ xốc vác hung mãnh mà ngược lại đều mang theo hơi thở nho nhã.

Đại tông sư trong xã hội cũ đều là như vậy, nhìn qua thì gầy gầy ốm yếu, khí chất văn nhã, nhưng một khi động thủ thì sẽ cực kỳ khủng bố.

“Người này cũng có chút công phu, hơi thở nội liễm, khí huyết thời khắc đều tụ trong đan điền, phòng chừng đang ở giữa cảnh giới đan kính, chỉ là vẫn chưa tới được trình độ của đan kính.... Tề Đằng Nhàn vừa nhìn về phía Dụ Khôn, trong lòng vừa nghĩ.

Dụ Khôn cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, đôi mày nhãn lại nhìn về phía nọ, thấy là một thanh niên trắng trẻo mập mạp phúc hậu thì trong lòng cảm thấy kỳ quái.

“Hử? Vừa rồi rõ ràng mình cảm giác được có cao thủ mà, sao lại biến thành một tên mập mạp rồi? Hơn nữa nhìn qua còn phúc hậu và vô hại như vậy... dụ khô thầm nghĩ.

Bộ dáng hiện tại của Tề Đằng Nhàn không sai biệt lắm với Chu Quang Vinh, nhìn qua đều sẽ cảm thấy bản lĩnh không lớn mà thay vào đó

là phúc hậu và vô hại.

Mạc Khang cười cười nói: “Dụ Khôn tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới rồi! Ha ha ha....nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ xuất phát tới nơi Khải Hoàn quân dừng chân để giải quyết vấn đề một chút?"

Dụ Khôn lúc nhìn thấy Trần Ngư thì sửng sốt nói: “Đây không phải là tiểu thư Trần Ngư đấy sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ của tướng quân Mạc Khang thế này?”

Lúc nói lời này ông ta tỏa ra một cỗ sát ý gắt gao đè ép Trần Ngư.

Trần Tiên Hà có nói qua, nếu phát hiện ra Trần Ngư có tiếp xúc ngầm với Mạc Khang thì trực tiếp giết chết Trần Ngư rồi lại nói chuyện khách

Mạc Khang cười ha ha nói: “Tôi đây nghe đại danh của Trần tiểu thư đã lâu, lại thấy bảo cô ấy có tiếng là mỹ nhân nên cố ý mời cô ấy tới đây ngồi chơi một lát. Hơn nữa, thủ hạ của Trần tiểu thư cũng có người tài ba, tôi đây cũng chỉ vì đề phòng nhiều hơn một tầng bảo hộ mà thôi!”

Dụ Khôn cười cười nói: “Hóa ra là vậy! Chỉ là thủ hạ tài ba của Trần tiểu thư đây là người nào vậy?”

“Chính là vị giám đốc Tề này đây!” Mạc Khang cười cười duỗi tay chỉ chỉ Tề Đẳng Nhàn.

Dụ Khôn lại hỏi: “Cao thủ? Tôi thấy như nào cũng không giống cho lắm mà! Vị giám đốc Tề này sợ không phải là một cao thủ ăn thịt uống rượu đấy chứ?”

Tề Đằng Nhàn ngồi tại chỗ ngay ngắn không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt đáp: “Dụ sư phó nhìn qua cũng không giống một cao thủ cho lắm” Trên mặt Dụ Khôn hiện lên ý cười, nói: “Nếu không thì cậu tới thử xem một chút, nhìn xem tôi với cậu chênh lệch bao nhiêu?”

Mạc Khang lại xua xua tay cười to nói: “Ha ha ha, được được, hai vị không cần phải khắc khẩu. Hôm nay người mà chúng ta phải đối phó chính là Khải Hoàn chứ không phải nên ở nơi này nội chiến!”

Dụ Khôn nói: “Tạm thời tôi nể mặt mũi của tướng quân Mạc Khang, nếu không thì cậu sẽ biết được tôi với cậu chênh lệch có bao nhiêu xa!”

Tề Đảng Nhàn không dao động, nhưng Trần Ngư lại dùng tay nhỏ viết trong lòng bàn tay hắn một từ đơn – – kill!

Rất rõ ràng đây là Trần Ngư muốn Tề Đằng Nhàn giết chết Dụ Khôn, dù sao việc cô tiếp xúc ngầm với Mạc Khang không thể để cho Trần Tiên Hà biết được. Nếu không thì tình cảnh của hai người ở Quang Dương sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Hiện tại giữa Trần Ngư và Trần Tiên Hà còn chưa tới nông nỗi xé rách da mặt với nhau nhưng muốn cho cô ta biết nếu Trần Ngư muốn động tới căn cơ của anh ta thì đừng trách anh ta phải động tới dao kéo.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe theo lời của cô nói?” Tề Đằng Nhàn chậm rãi hỏi.

“Bởi vì tôi đào hoa nha!” Trần Ngư đẩy mắt kính, cười nhẹ nói.

Khóe miệng Tề Đằng Nhàn khẽ co giật, nghe một chút xem đây là tiếng mà con người nên nói sao?

Trần Ngư lập tức nói: “Tôi gửi cho anh xem nhiều ảnh tự chụp như vậy đều coi là không khí hết cả sao? Gần đây tôi thấy có ai gọi là Valentino gì đấy đang rất hot, anh có muốn đi xem thử hay không?”

Tề Đằng Nhàn nói: “Người tên Dụ Khôn này nhất định phải chết, ai bảo vừa rồi ông ta mới đắc tội tôi chứ? Ừm...Nhưng cái này chẳng có tí quan hệ gì với Valentino cả, chỉ đơn thuần là tôi không vừa mắt ông ta mà thôi!”

Trên mặt Trần Ngư hiện lên ý cười, nói: “Tôi biết, anh là người đứng đắn như vậy, sao có thể thích xem chân được chứ?”

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ ngực nói: “Đó là đương nhiên!”

Mạc Khang quay đầu lại nói: “Mời hai vị đuổi kịp, có gì muốn nói thì chốc nữa lại nói sau!”

Mấy người phân biệt lần lượt leo lên xe Jeep, sau đó tài xế của Mạc Khang sẽ chở bọn họ tới địa bàn của Khải Hoàn.

Đường xá ở Myanmar thật sự rất xóc nảy, so với đường xá ở nông thôn của Hoa quốc còn không bằng, hơn nữa ở trên đường còn thường

xuyên nhìn thấy mấy hố bom do đạn pháo oanh tạc khiến cho không thể không đi đường vòng.

Tề Đằng Nhàn lắc lắc đầu, mấy đội quân phiệt này một đám đánh nhau tới người chết ta sống, hơn nữa còn dựa vào ma túy mà kiếm lời được không ít tiền mà ngay cả cơ sở xây dựng hạ tầng cũng không muốn tu bổ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui