Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Người này còn trẻ như vậy, sao có thể biết nhiều quyền pháp như thế?” Da đầu Tôn sư phụ có chút tê dại.
Quyền ý và quyền kình kia che trời lấp đất bay đến. Khiến cho ông ta có cảm giác trời cũng sắp sập xuống vậy!
Nếu không thực sự đối mặt với đòn tấn công trực diện của Tề Đẳng Nhàn, sẽ không bao giờ cảm nhận được thể năng có thể so sánh với thần thánh của anh đáng sợ đến mức nào.
Vai của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhún một cái, cơ bắp lưng ép vào trong, cơ thể ngồi xổm xuống, tạch một cái, nháy mắt đã nhảy vào trong lồng ngực của Tôn sư phụ.
"Hỏng rồi, anh ta muốn nhập thang, mình phải chết rồi!" trong lòng Tôn sư phụ chợt lạnh lẽo.
Vừa ngước mắt lên đã thấy Tề Đẳng Nhàn đã duỗi hai tay ra dò xét, thân hình cũng theo đó mà kéo lên, giống như một con khỉ nhanh nhẹn, hai tay móc vào trong tròng mắt của mình.
Advertisement
Tôn sư phụ biết mình sắp chết không thể nghi ngờ nên chỉ chờ chết, nhưng hai ngón tay của Tề Đẳng Nhàn lại chỉ chạm vào mí mắt của ông ta.
Tôn sư phụ sửng sốt một lát, nhưng cũng rất phối hợp mà ngã xuống đất.
Ông ta là một người từng trải, hiểu rất rõ với thế trận trong võ lâm.
Nếu không phải đấu tranh sinh tử trong một cuộc luận võ, sau khi bị tấn công đến điểm mấu chốt, sẽ tự động ngã xuống đất và giả vờ chết, để thể hiện sự tôn trọng, đồng thời thừa nhận kỹ năng của mình kém cỏi không bằng người khác.
Tề Đằng Nhàn đánh bại Tôn sư phụ nói ra thì rất dài nhưng thực tế chỉ mấy mấy giây mà thôi. Lúc này hai người Tiền sư phụ cùng Triệu sư phụ đã hồi phục lại.
Khi nhìn thấy Tôn sư phụ ngã xuống đất, cả hai đều cho rằng ông ta đã bị sát hại, không khỏi hít hà một hơi.
Triệu sư phụ vừa bước một bước đã đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, không nói một lời đã cho một đòn đầy uy lực, nắm đấm thẳng vào tim.
Ngoài ra, Tiền sư phụ cũng đến, dùng một trảo hướng thẳng đến đỉnh đầu, lắc mạnh chi dưới, yên lặng không tiếng động đá chân vào ống chân của Tề Đẳng Nhàn.
Đối mặt với sự tấn công của hai người cùng một lúc, Tề Đẳng Nhàn không đón đỡ, thay vào đó anh bước sang bên trái một bước, mũi chân cắm xuống đất, duỗi thẳng bắp chân và tiến về phía trước, đánh trúng một cước Tiền sư phụ đang phát lực, khiến cho sát chiêu ám chân này bị nghẹn trở về!
Không đợi Tiền sư phụ rút chân lại, hai chân của Tề Đẳng Nhàn đã đứng lên khỏi mặt đất, thân hình như chim hỉ thước, đuổi kịp từ Bát Quái Môn “Hỉ thước đặng chi” mà giẫm lên.
Tiền sư vội vàng nhấc chân lên, dùng chiêu “gà trống khiêu chân” đỡ lấy, lòng bàn chân va chạm, mất thăng bằng lùi lại phía sau.
Triệu sư phụ lúc này mở rộng hai tay, xương sống run lên, giống như một dãy núi liên miên không dức, vặn vẹo thân thể, phát kình mạnh mẽ, tung ra một quyền như sao băng từ bên ngoài bầu trời!
Nhưng lúc này Tề Đẳng Nhàn lại thay đổi tư thế, tay trước khoa trương, tay sau kiềm chế, mềm nhẹ mà xảo diệu, giống như sờ đuôi khổng tước vậy.
Nắm đấm của Triệu sư phụ bị các ngón tay của anh bao lấy, chỉ cảm thấy toàn bộ xương cánh tay giống như sắp bị chặt đứt.
Ông ta lập tức nhận ra mình đã rơi vào bẫy!
Bọn họ đều cảm thấy quyền pháp của Tề Đẳng Nhàn rất mạnh mẽ. Cho nên lần này khi ông ta dùng lực toàn thân đánh ra một đấm lại không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên biến chiêu, dùng một chiêu “Ôm đuôi tước” bắt lại.
Chỉ thấy thân hình của Tề Đẳng Nhàn nhanh như tia chớp, sau khi nắm lấy nắm đấm của Triệu sư phụ, ép người vào trong, vai dựa vào ngực Triệu sư phụ với sức mạnh cực lớn, theo sau là tay sau ấn vào bụng ông ta.
Triệu sư phụ hét thảm một tiếng, bay thẳng ra ngoài.
"Không phải hắc ám kình sao? Chỉ là một đòn minh kính thuần túy mà thôi..." Triệu sư phụ sửng sốt, chỉ cảm thấy ngực đau tức, dạ dày như sông cuộn biển gầm.
Ông ta mở miệng, suýt thì nhổ hết bữa tối hôm qua ra.
Sau khi va vào tường, cũng trực tiếp ngã xuống đất giả chết.