Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Không nhìn thấy tôi có bạn đến chơi nhà à?” Ngọc Tiểu Long nói với giọng lạnh lùng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Vương Kiếm Thành lắc đầu với vẻ bất lực rồi xoay người rời đi.
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Ngọc Tiểu Long rồi cười nói: “Cô cũng đắt hàng ra phết đấy nhỉ? Lúc nhỏ thì được hứa gả cho tôi, bây giờ lại được hứa gả cho người của Vương gia rồi à?”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Anh bớt ở đó cười trên nỗi đau của người khác đi! Còn không phải chuyện mà anh làm ra đã khiến cho mọi người bỗng chốc trở nên bị động hay sao? Nếu không thì người trong nhà cũng không dám làm gì tôi cả!”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ai bảo cô một lời không hợp bèn xé rách hôn thư của ông đây làm gì, he he, đáng đời...”
Ngọc Tiểu Long quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười rất lịch sự, cô ấy nói: “Phiền anh nói lại lần nữa xem nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ kiêu ngạo: “Bây giờ võ công của ông đây đã luyện đến cảnh giới này rồi, tôi đã không còn thuộc về cùng một thế giới với cô nữa rồi, cô đừng có mà mơ tưởng hão huyền nữa, cô không xứng với tôi đâu.”
Advertisement
“Con mẹ anh...”
Một người không thích nói bậy như Ngọc Tiểu Long cũng không nhịn được mà bùng nổ, cô ấy giơ nắm đấm lên và chuẩn bị đấm vỡ cái đầu chó của hắn.
Tề Đẳng Nhàn rụt về sau một cái, mỉm cười và nói: “Có điều, cái tên Vương Kiếm Thành này đúng là đặc biệt yêu thích cô đó, thế mà lại không ngại đường xa từ Bắc Kinh chạy đến Trung Hải để tham gia buổi đấu giá của Vân Đỉnh Thiên Cung!”
“Anh ta biết cô thích căn nhà đó, đúng là đã tiêu tốn không ít tâm tư mà.”
“Nếu như tôi là cô thì tôi đã đồng ý rồi! Dù sao thì nếu như có thêm sự giúp đỡ của Vương gia thì số người ủng hộ các cô sẽ càng nhiều hơn nữa.”
Không phải vô duyên vô cớ mà “Vân Đỉnh Thiên Cung” được bán với giá rất cao, nó là sản phẩm được bên xây dựng của sơn trang Vân Đỉnh sử dụng để quảng bá thương hiệu của mình, bọn họ đã thuê nhà thiết kế hàng đầu với giá rất cao, chỉ riêng chi phí thiết kế biệt thự đã tiêu tốn hơn hai mươi triệu, cuối cùng còn được cử đi tham gia một cuộc thi nào đó và giành được giải thưởng thiết kế đẳng cấp thế giới.
Sương giá trong mắt Ngọc Tiểu Long sắp tràn cả ra ngoài luôn rồi, cô ấy nói: “Anh cho rằng Vương gia trong sạch được đến đâu chứ? Còn nữa, mặc dù bây giờ tôi đánh không lại anh nhưng tôi có thể nói chuyện anh một chân đạp bao nhiêu thuyền cho đám bạn gái của anh đó.”
“Thậm chí tôi còn có thể thêm mắm thêm muối vào chuyện anh không màng nguy hiểm mà chạy về nước vì Hướng Đông Tình đó.”
Tề Đẳng Nhàn rùng mình một cái, con mẹ nó... phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, thủ đoạn báo thù lúc nào cũng nham hiểm và độc ác như vậy!
Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan đều đã biết cái gì đó và ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng điều này không có nghĩa là các cô ấy có thể chịu đựng được những người con gái khác.
Irena Jinva thì còn đỡ, cô là một cô gái ngoan ngoãn và biết nghe lời.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cái tên Vương Kiếm Thành đó mua lại được Vân Đỉnh Thiên Cung để làm sính lễ hỏi cưới cô đâu, có tôi đây rồi, anh ta sẽ không lấy được nó đâu!” Tề Đẳng Nhàn vỗ ngực và nói với giọng bảo đảm.
“Hey Siri, gọi cho Lý Vân Uyển cho tôi.” Ngọc Tiểu Long không thèm để ý đến hắn mà dứt khoát gọi tên trợ lý điện thoại của mình.
Tề Đẳng Nhàn lao vút lên một cái, bàn tay như móng rồng, vừa mới giơ tay lên đã muốn túm lấy túi quần của Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long hoàn toàn không thèm tiếp chiêu, cô ấy trượt chân một cái và liên tục lùi về phía sau, liên tiếp tránh được ba cú vồ của hắn.
Tề Đẳng Nhàn đang định tiếp tục ra tay thì đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng, hắn mỉm cười một cái và nói: “Không đúng, cô thân là tướng lĩnh cấp cao, sao có thể dùng điện thoại của bọn người Mỹ được? Muốn lừa tôi à!”
Ngọc Tiểu Long lại không nói gì cả, đầu ngón chân móc xuống đất một cái, chân sau vững như bàn thạch, sau đó xoay háng một cái rồi sải bước đánh lại, vừa mới giơ tay lên đã quất vào mặt hắn như một cái roi... nói đúng hơn là đánh thẳng vào miệng hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy thế đánh này thì sững sờ một lúc rồi nói với giọng bất ngờ: “Rốt cuộc là ai đang dạy cô luyện Thái Cực thế hả?’
“Gió mạnh nước dâng.” Ngọc Tiểu Long mỉm cười và thốt ra bốn chữ, roi quất không ngừng, từng luồng gió lớn đập thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vừa tránh vừa hỏi: “Gió mạnh nước dâng là ai?”
“Ai đang luyện Thái Cực? Gió mạnh nước dâng thôi.” Ngọc Tiểu Long nở nụ cười giả tạo và đáp lại.
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, cuối cùng hắn cũng biết kiểu nói chuyện lẳng lơ của mình lúc ngày thường thiếu đánh đến nhường nào rồi, bởi vì sau khi nghe thấy câu nói này của Ngọc Tiểu Long, hắn cũng rất muốn đánh người.
Có điều, Tề Đẳng Nhàn cũng định thử xem công lực của Ngọc Tiểu Long vào lúc này, hắn đứng tấn một cái, ổn định tư thế của chiêu “Thái tổ tọa kim loan”, tay phải nhấc lên và đánh ra một nắm đấm!