“Cũng không biết người đó rốt cuộc là ai nhỉ? Thế mà cô ấy lại không chịu nói cho mình biết?”
“Ấy, có thể thấy nước ta rừng vàng biển bạc, nhân tài lớp lớp nha! Ẩn giấu một cao thủ lợi hại như thế, mình không hề muốn biết một chút nào đâu.”
Tề Đẳng Nhàn vừa rời khỏi sơn trang Vân Đỉnh vừa âm thầm suy nghĩ, thấy Ngọc Tiểu Long không xách Gatling ra để truy sát mình, lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy mình nên khiêm tốn hơn một chút, Hoa quốc có dân số đông, đương nhiên cũng có rất nhiều thiên tài, tuy rằng võ công của mình đã đạt đến trình độ này nhưng hắn cũng không nên coi thường các cao thủ trong thiên hạ.
Tề Đẳng Nhàn quyết định đi tìm Irena Jinva trước, vậy nên hắn đã đi thẳng đến tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên, nhìn thấy khóa cửa đã được đổi thành khóa kết hợp, hắn không khỏi liên tục gật đầu.
Đúng là trẻ con dễ dạy mà!
Trước đây hắn đã nhắc với Irena Jinva về việc mang theo chìa khóa khá là bất tiện, dứt khoát đổi thành khóa kết hợp có vẻ sẽ tốt hơn một chút.
Quả nhiên Irena Jinva rất biết nghe lời, chưa được bao lâu đã thay khóa cửa rồi.
Trên thực tế thì hắn cũng không biết là nó có thuận tiện hay không nữa, lúc đó hắn chỉ đơn giản là lo lắng việc trong túi áo của mình có thêm một chiếc chìa khóa sẽ khiến cho Lý Vân Uyển nghi ngờ.
Cách bày trí trong nhà không có gì thay đổi cả, lúc trước khi Irena Jinva chuyển đến trông như thế nào thì bây giờ khi hắn trở về vẫn trông y hệt như thế.
Mật khẩu là ngày mà Tề Đẳng Nhàn và Irena Jinva gặp nhau lần đầu tiên.
Cô gái này nhìn có vẻ rất ngây thơ, trong đầu toàn là nhị đương gia, thế nhưng trong đầu nhị đương gia thì lại toàn là “Ông đây muốn tất.”
“Bíp bíp bíp...”
Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trong phòng khách thì bỗng nghe thấy tiếng nhập mật khẩu, Irena Jinva quay về rồi.
“Tén tén tén tèn!” Sau khi mở cửa ra, Irena Jinva lập tức kêu lên một cách rất tinh nghịch: “Bầu trời phát ra một tiếng nổ lớn, Ire lóe sáng trên sân khấu!”
Trong tay cô xách một cái túi lớn, bên trong đó có chứa rượu vang đỏ và những món đồ ăn đóng hộp.
Sau đó, cô mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên sofa.
“Hế? Sao nhìn thấy tôi mà cô lại chẳng bất ngờ chút nào thế?” Tề Đẳng Nhàn hỏi với giọng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ đã có người nói với cô rằng tôi quay về rồi à?”
Irena Jinva treo chiếc túi lên móc, mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn, cúi người xuống cởi đôi giày cao gót nhỏ nhắn của mình ra và nói: “Anh đoán xem?”
Hôm nay cô trang điểm cực kỳ tinh tế, trên tai là một đôi khuyên tai xinh xắn, mái tóc vàng mềm mại được gội vào buổi sáng sớm, phía thân trên là một chiếc áo sơ mi nữ thời trang, phía dưới là một chiếc váy xếp tầng bồng bềnh, còn trên chân... là chiếc quần tất đen mà bất cứ tên háo sắc nào cũng đều yêu thích!
Tề Đẳng Nhàn cau mày một cái và nói: “Chắc không phải là cô đã cắm sừng tôi và đang đợi tên đàn ông nào khác, nhìn thấy tôi ở đây nên mới giả vờ bình tĩnh đâu nhỉ?”
Irena Jinva lại cười cười và nói: “Tên đàn ông nào lại có thể lọt vào mắt xanh của Ire cơ chứ?”
Irena Jinva thay sang dép lê, xách túi đồ ăn đầy ắp đi vào và nói: “Thực ra rất dễ để tôi có thể đoán được việc anh sẽ đến đây, chỉ là tôi cũng chỉ nắm chắc được một nửa mà thôi.”
“Tôi có thể nghe chi tiết hơn không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Trước khi rời đi, quản gia của Hướng tổng là chú Phúc đã báo cho tôi biết và bảo tôi chăm chỉ giúp Hướng tổng bày mưu tính kế và quản lý công ty...” Irena Jinva cười nói: “Tôi biết có lẽ là ông ấy sắp rời đi rồi, mà ông ấy có ý nghĩa như thế nào đối với Hướng tổng thì anh cũng biết rồi đấy!”
“Ông ấy đi rồi, Hướng tổng chắc chắn sẽ rất đau lòng... Có lẽ anh sẽ quay về để thăm Hướng tổng.”
“Còn nữa, hôm nay tôi thấy Hướng tổng không búi tóc, cây bút chì đó cũng không thấy đâu nữa rồi, tôi biết ngay chắc chắn là anh đã quay về rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì bỗng chốc líu lưỡi, suy nghĩ của cô em đến từ dân tộc thiện chiến này sao lại tỉ mỉ đến thế cơ chứ?
Quả nhiên, phụ nữ thông minh quá cũng không phải chuyện tốt.
Hắn cũng không biết nếu như Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan có được chỉ số IQ này của Irena Jinva thì liệu hắn có sống sót được tiếp không nữa!