“Ông chủ Hoàng, không có gì đâu, cậu cứ trở về chơi tiếp đi.” Ông chủ Quan hơi cau mày nhìn Hoàng Kỳ Bân.
Hoàng Kỳ Bân thấy Tề Đẳng Nhàn đang giẫm lên đầu Lương Kiêu thì sửng sốt, sau đó nói: “Chơi cái gì, tôi đưa anh em đến chỗ của ông để vui chơi, nhưng các người lại đang làm gì đây?”
Nghe xong ánh mắt của ông chủ Quan trở nên lạnh lùng: “Anh em của cậu? Đây là người ông chủ Hoàng đưa đến sao? Ha ha...”
Hoàng Kỳ Bân nói: “Anh em của tôi muốn giải quyết như nào thì cứ làm như thế đi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt.”
Advertisement
Ông chủ Quan nở nụ cười khinh bỉ: “Mày sủa cái gì? Một tên thương nhân nhỏ bé mà cũng dám nói chuyện như vậy với tao à?”
Lương Kiêu hét lên: “Tên họ Hoàng này là ai, lập tức quỳ xuống cho tao, sau đó bảo người anh em ngu ngốc của mày buông tao ra, nếu không tao sẽ khiến cả nhà chúng mày không ngóc đầu lên nổi!”
Nghe xong Hoàng Kỳ Bân tỏ ra thích thú, chỉ chỉ cái mũi của mình, hỏi: “Ép chết cả nhà tôi à?”
Advertisement
“Chát!”
Anh ta còn chưa làm trò xong, ông chủ Quan đã tát vào mặt anh ta một cái đau điếng, khiến anh ta bất ngờ không kịp cảnh giác.
Ông chủ Quan nhe răng cười: “Thái tử nói như thế nào thì mày làm như thế đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cảnh này thì sững sờ, mẹ nó, ông chủ Quan này thật dũng cảm, không chỉ muốn cho hắn tiền mà còn muốn nộp mạng cho Hoàng Kỳ Bân sao?
Hoàng Kỳ Bân cũng bị cái tát này làm cho choáng váng, một lúc lâu sau, trên mặt anh ta nở một nụ cười nham hiểm.
“Ông chủ Quan, hôm nay ông muốn chết dí ở đây đúng không?” Thấy Hoàng Kỳ Bân không tức giận hay sợ hãi sau khi bị đánh, thậm chí còn nở nụ cười toe toét, ông ta lập tức tát cho Hoàng Kỳ Bân một cái nữa.
Tốt lắm, trên mặt Hoàng Kỳ Bân, hai dấu tay hai bên rất đối xứng.
Cái tát này đã dập tắt nụ cười trên khuôn mặt của Hoàng Kỳ Bân, khiến anh ta trở lại trạng thái ngây người.
Tề Đẳng Nhàn khiếp sợ nói: “Ông chủ Quan, Tề Đẳng Nhàn tôi phải thừa nhận ông là người mạnh mẽ nhất! Thì ra là ông đang biểu diễn à?”
Ông chủ Quan nghe xong thì lộ vẻ đắc ý, nói: “Bây giờ mới biết sợ à? Biết tôi lợi hại chưa? Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu không buông Thái tử ra, kết cục của cậu sẽ còn thảm hơn người anh em của cậu! Tôi đánh tên kia hai cái tát là đã rất nhẹ rồi.”
Hoàng Kỳ Bân sờ sờ khóe miệng của mình, có máu.
Lần này, anh ta không lộ ra nụ cười giả tạo kia nữa, trên mặt chỉ có sự lạnh lùng và tức giận.
“Bây giờ mới biết sợ cũng đã muộn rồi!” Lương Kiêu hét lớn.
“Câm miệng!” Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn đá hắn ta một phát: “Đừng làm phiền tao xem ông chủ Quan biểu diễn!”
Ông chủ Quan tức giận nói: “Mẹ nó, cậu dám đá Thái tử sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, hất cằm về phía Hoàng Kỳ Bân, nói: “A Bân, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào đây? Hay là gọi điện thoại cho cha anh đi?”
“Tìm cha của tên này sao? Nếu cha của tên này có tới thì cũng bị giết như vậy thôi!” Ông chủ Quan cười nhạt nói.
Tề Đẳng Nhàn hít sâu một hơi, giơ tay về phía ông chủ Quan nói: “Mời vào vị trí chụp ảnh, vị trí ánh đèn, ông chủ Quan, mời bắt đầu biểu diễn!”
Ông chủ Quan cau mày, không biết người này từ đâu tới, nhìn tình huống này mà không hiểu sao? Còn dám vờ vịt trước mặt mình sao?
Hoàng Kỳ Bân lắc đầu nói: "Không thể nói chuyện này với cha tôi được.”
“Mày cũng biết là nói với cha mày sẽ làm hại đến ông ta sao?” Lương Kiêu liên tục cười khẩy.
Tề Đẳng Nhàn buông lỏng chân, ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu chó của Lương Kiêu, nói: “Còn có thể nói chuyện thì nói thêm vài câu đi, tao rất thích nghe.”
Lương Kiêu vô cùng giận dữ, vừa muốn vùng lên khỏi mặt đất để đánh trả thì Tề Đẳng Nhàn đã chờ sẵn, nắm đầu hắn ta phang xuống mặt đất một cách mạnh bạo!
“Rầm!”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, mặt Lương Kiêu sưng tấy lên.