Người ở hiện trường nghe được lai lịch của ông lão, không một ai là không kinh ngạc.
Dương Quan Quan nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, giống như muốn hỏi hắn đã móc nối quan hệ với nhà họ Lôi từ lúc nào.
Nhà họ Lôi là gia tộc đẳng cấp hàng đầu sinh ra và lớn lên ở Hương Sơn, tổ tiên của nhà họ Lôi bán mạng đưa thuốc cứu mạng về nội địa sau lưng người phương Tây, lập nên công danh vang rộng sử sách.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn không có quan hệ gì với người nhà họ Lôi cả.
Nhà họ Lôi là một gia tộc cực kì kín tiếng, thậm chí là hiếm khi thấy người nhà bọn họ xuất hiện bên ngoài, các yến tiệc cao cấp bọn họ dường như cũng không tham gia nhiều, ngay cả yến tiệc mà Hoàng Văn Lang tổ chức, bọn họ cũng chỉ cử ra một người đến hơi lộ mặt một chút mà thôi.
Thế nhưng gia tộc kín mình như nhà họ Lôi lại không có một ai dám động vào!
Động vào nhà họ Lôi chính là động vào thế hệ đại thần lớn tuổi ở đế đô, chính là tát vào mặt bọn họ! Suy cho cùng thì cả cái Hoa quốc này đều nợ ân tình của nhà họ Lôi.
Chân của Sở Vũ đột nhiên mềm nhũn khi nghe tới lời nói của lão quản gia.
Tuy nói rằng không thể động vào nhà họ Lôi và nhà họ Diệp ở Hương Sơn và Kinh Đảo, thế nhưng gia tộc thổ phỉ dựa vào việc cướp bóc chém giết này đứng trước nhà họ Lôi thì chỉ là cái rắm!
Năm đó cũng do nhà họ Lôi khoan hồng, không muốn nhúng tay quá sâu vào chuyện giang hồ, lúc nhà họ Diệp làm cho lửa cháy to, có người ở nhà họ Lôi ra mặt nói vài câu, sau đó nhà họ Diệp đã chuyển từ Hương Sơn đến Kinh Đảo để phát triển.
Trước mặt nhà họ Lôi, thật sự không ai dám giả vờ cao siêu!
Sở Vũ khóe miệng run rẩy, nói: “Nhà họ Lôi từ trước đến nay không màng thế sự, đây là ân oán của chúng tôi, tại sao lần này nhà họ Lôi lại chen tay vào?”
“Tôi chỉ là một người trông coi nhà cửa, không dám nhận đại diện cho nhà họ Lôi chen tay vào ân oán của các cô.” Vị tổng quản nhà họ Lôi cười nói, giọng điệu tuy bình thường nhưng lại đem lại cảm giác áp bức.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhìn vị tổng quản nhà họ Lôi này thêm một lần nữa, trong lòng rút ra kết luận, uy lực và khí chất của nhà họ Lôi này không thua kém gì những gia tộc đứng đầu ở đế đô!
Sở Vũ trả lời: “Bây giờ tôi sẽ dẫn người đi!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Đi? Cô không được đi đâu hết, tôi đã nói rồi, những bộ áo quan này, mỗi bộ một triệu tệ, tất cả đều phải mua về cho người nhà dùng, nếu không, tôi sẽ cho các cô mặc áo quan rồi lại nằm đi ra ngoài!”
Kẻ thù này còn dám cưỡi lên cổ đồ đệ hắn đái ỉa bậy, hắn làm sư phụ lại không đứng ra thì quá không xứng với danh xưng rồi!
Sở Vũ quay đầu lại, ánh mắt hung tợn nhìn Tề Đẳng Nhàn, thái độ hoàn toàn không giống với lúc cô ta đối với tổng quản nhà họ Lôi.
Cô ta sợ tổng quản nhà họ Lôi, chứ sợ gì Tề Đẳng Nhàn.
“Người ta khai trương cửa hàng mới đại cát, các cô lại tặng áo quan. Nhưng mà đồ đã tặng đi lại không nên đòi lại, các cô theo lời của Lý tổng mà ngoan ngoãn bỏ tiền ra mua lại chúng đi.” Tổng quản nhà họ Lôi bình tĩnh nói.
Sở Vũ không khỏi trầm giọng xuống: “Lôi tổng quản! Ông có biết lần này tôi làm việc cho ai không? Chính là Nghiêm Động, là cậu Nghiêm! Nếu ông chưa từng nghe qua tên cậu ấy thì cũng phải nghe qua tên chị của Nghiêm Động rồi chứ!”
Tổng quản nhà họ Lôi đáp lại: “Nếu còn phí lời thêm một câu nữa, tôi sẽ để cho các người không ra khỏi Hương Sơn được!”
Sở Vũ cắn răng nói: “Chị gái của cậu Nghiêm chính là chiến tướng Nghiêm Mộc Long, ông chắc chắn muốn can dự vào sao?”
Tề Đẳng Nhàn đến nghe ba chữ “Nghiêm Mộc Long”, trong ánh mắt chứa đầy sự lạnh nhạt.
Hắn chắc chắn không quên chuyện ba người Nghiêm Mộc Long, Triệu Đồ Long và Tạ Cuồng Long hợp sức đối phó với hắn. Mặc dù Tạ Cuồng Long đã bị Tề Đẳng Nhàn tự tay giết chết nhưng vẫn còn hai người hắn chưa giải quyết.
“Hóa ra tên Nghiêm Động này là em trai của Nghiêm Mộc Long, vậy hắn ta càng phải chết rồi!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ trong lòng.
Quản gia nhà họ Lôi nghe xong cái tên này cũng lập tức nhíu mày.
Một lát sau, ông cười trừ nói: “Xem ra các cô coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai đúng không? Còn dám lôi danh của Nghiêm chiến tướng ra ép tôi à?”
Sở Vũ đáp lại: “Đương nhiên tôi không dám khiêu chiến với nhà họ Lôi, chỉ là tôi muốn nói chuyện rõ ràng trước.”
Quản gia nhà họ Lôi nói: “ Tôi chắc chắn sẽ nể mặt mũi của Nghiêm chiến tướng! Nhưng tôi vừa nói rồi, tôi sẽ không lấy mạng của cô. Nhưng hai chân chắc không giữ được đâu!”