Vương Kiếm Thành vẫn còn đang cố giãy giụa, anh ta
nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Từ Ngạo Tuyết, bây giờ cô hối hận thì vẫn còn kịp đấy, cô mau ngoan ngoãn chắp tay đưa thứ mà tôi muốn có cho tôi đi, sau đó thì cúi đầu xin lỗi tôi, tôi có thể bỏ qua cho cô chuyện lần này!”
Từ Ngạo Tuyết chỉ đáp lại Vương Kiếm Thành bằng khuôn mặt đầy khinh bỉ.
Ngay sau khi nhận được sợi dây thừng mà mình đã yêu cầu, Tề Đằng Nhàn lập tức trói gô Vương Kiếm Thành lại rồi cầm lấy một đầu khác của sợi dây và ném vòng qua một cành cây của cây đại thụ nằm trước cửa khách sạn, kế đó hắn cố định sợi dây thật chặt rồi tiếp tục giữ lấy đầu dây bên này mà dùng sức kéo mạnh.
Vương Kiếm Thành hét lên một tiếng chói tai, có vẻ anh ta đang vô cùng giận dữ, bởi vì nhờ có sợi dây thừng đó mà cả người anh ta đã bị treo ngược lên trên cành cây rồi.
Tề Đằng Nhàn nhìn Vương Kiếm Thành một lượt từ trên xuống dưới, không nhịn được mà nở một nụ cười đầy thỏa mãn trên môi, ừm, so với thủ pháp trói tù nhân từ cái hồi mà hắn vẫn còn là cảnh ngục của nhà tù U Đô thì có hơi sơ sài một chút, nhưng trói như thế này thì vẫn coi như không tệ, trông vẫn tương đối đẹp mắt còn gì!
Vương Kiếm Thành chưa bao giờ được tới nhà tù U Đô, vậy mà anh ta đã được hưởng đãi ngộ giống như tất cả các tù nhân đang bị giam giữ trong nhà tù U Đô rồi.
“Trương Dực Đức nổi giận đánh đốc bưu!”
“Từ Ngạo Tuyết đóng vai Trương Phi, còn Vương Kiếm Thành đóng vai tên đốc bưu.
“Tập 1, bây giờ sẽ bắt đầu quay
"Action!"
Tề Đằng Nhàn giơ tay bẻ một cành liễu từ cây liễu ở gần đó xuống rồi đặt nó vào trong lòng bàn tay của Từ Ngạo Tuyết.
Sau khi nhận lấy cành liễu, Từ Ngạo Tuyết cũng không nhiều lời mà chỉ quay mặt sang phía Vương Kiếm Thành rồi nói với anh ta: “Tất cả những chuyện này vốn là do anh gây ra, cũng vì vậy nên tôi không xử lý Lôi Tuyết Kiều mà chỉ xử lý mỗi một mình anh thôi! Hoặc là anh phải chi trả một tỷ coi như là tiền bồi thường tổn thất về mặt tinh thần cho tôi, hoặc là anh ngoan ngoãn ở đó cho tôi đánh một trận, cái này thì tùy anh tự mình chọn lựa nhé!”
Nghe xong những lời mà Từ Ngạo Tuyết vừa mới nói, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cảm thấy vui sướng, người phụ nữ này không hổ là người yêu cũ của mình mà, không ngờ tự dưng cô ta lại có thể vô thức học được bản lĩnh bòn rút ví của những người khác từ phía mình!
Vương Kiếm Thành nói bằng giọng điệu vô cùng giận dữ: “Con mẹ nó, cô điên rồi phải không? Chỉ tát có một cái thôi mà cũng đòi bồi thường tận một tỷ à?”
Từ Ngạo Tuyết đáp lại: “Nếu như tôi muốn anh bồi thường tổn thất về mặt thể xác thì tôi có thể đi đến bệnh viện khám để tiến hành quá trình giám định thương tích, vậy nhưng tổn thất về mặt tinh thần thì làm gì có hạn mức cao nhất, mà cũng không có cạc mào để giám định ra được cả! Vì thế nên tôi chỉ đòi của anh có một tỷ là tôi đã khoan dung và tốt bụng lắm rồi.”
Sau khi nói xong những lời này bằng giọng điệu hết sức lạnh lùng, Từ Ngạo Tuyết bèn giơ cành liễu lên rồi quất một phát thật mạnh vào người Vương Kiếm Thành.
“A!!!”
Vương Kiếm Thành không nhịn được mà kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết.
Từ Ngạo Tuyết đang cảm thấy rất tức giận trong lòng, vì thế nên chuỗi động tác của cô ta căn bản không hề dừng lại, cành liễu cứ thế được vung lên rồi lại hạ xuống, quất vào cơ thể của Vương Kiếm Thành, tạo ra từng tiếng chát chát, đánh cho Vương Kiếm Thành liên tục kêu lên thảm thiết.
Tề Đẳng Nhàn đứng ở một bên chứng kiến cảnh tượng đó cũng không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng rằng hình như Từ Ngạo Tuyết có hơi tàn nhẫn quá đấy nhỉ, thế này thì cô ta phải tích tụ bao nhiêu oán khí rồi không biết, chẳng lẽ cô ta đang dồn toàn bộ oán khí đó lại để trút giận lên người Vương Kiếm Thành sao?
Vốn dĩ trước đây Từ Ngạo Tuyết là người có xuất thân từ để đô, địa vị của chính cô ta cũng không hề kém cạnh gì so với Vương Kiếm Thành hiện tại, vậy mà sau khi cô ta đánh mất toàn bộ tài sản rồi sa cơ thất thế thì cái đám gà bay chó sủa này đều tìm đến muốn đạp cho cô ta một cước, cô ta đã nín nhịn trong lòng từ lâu lắm rồi mà vẫn chưa có cơ hội để xả ra.
Sau khi bị Từ Ngạo Tuyết từ chối thì Vương Kiếm Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, thậm chí anh ta còn muốn mượn tay nhà họ Lôi để dạy dỗ lại Từ Ngạo Tuyết nữa chứ, lần này thì dựa vào cái gì mà cô ta phải kiềm chế cơn giận dữ của bản thân nữa đây?
Hơn nữa, cái tên sát thần liều mạng có tên Tề Đằng Nhàn cũng đang ở bên cạnh cô ta, Từ Ngạo Tuyết căn bản không cảm thấy sợ hãi một chút nào.
Ơ? Tại sao cô ta lại nghĩ là nếu như có Tề Đẳng Nhàn làm chỗ dựa thì mình cũng không cần phải sợ hãi nhỉ.
Từ Ngạo Tuyết cảm thấy ý nghĩ này có chút kỳ quái thì phải, nhưng cô ta cũng không suy nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng dồn hết tất cả sự chú ý của bản thân vào việc đánh Vương Kiếm Thành.
Tiếng kêu thảm thiết của Vương Kiếm Thành, còn có tiếng chát chát không ngừng vang lên khi cành liễu đánh vào da thịt nữa, tất cả thu hút một đám đông vây quanh bọn họ để hóng hớt...