Tuyệt Thế Cường Long

Tề Đẳng Nhàn chỉ đáp lại một câu: “Cô không cần phải nhúng tay vào những chuyện như thế này, mấy ngày nữa tôi sẽ đi đến nước Thiên Chủ để giải quyết mọi việc, đến lúc đó thì cô chỉ việc nhớ phải lên xem bản tin thời sự là được rồi.”

Dương Quan Quan có cảm giác hình như Tề Đẳng Nhàn lại đang định có ý đồ thừa nước đục thả câu thì phải, mặc dù cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng cô ta cũng không hỏi gì nhiều thêm nữa, ngược lại cô ta còn muốn thử nhìn xem người này sẽ sử dụng thủ đoạn gì để tẩy sạch tội danh phần tử tuân theo chủ nghĩa khủng bố đã được định đoạt cho hắn.

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng vốn dĩ hành vi của hắn cũng đâu có đủ để bị xếp vào hàng ngũ hành vi khủng bố đâu cơ chứ, chỉ có điều địa vị của gia tộc Rothschild là quá lớn, hơn nữa ở trong nước cũng có tương đối nhiều người muốn để cho Tề Đẳng Nhàn chết đi.

“Cũng không biết là năng lực bày trò hãm hại để lừa đảo cướp tiền… à không phải, năng lực kiếm tiền của bố mình là như thế nào, ông ấy tiện tay đập cho Jimmy de Rothschild một phát chết tươi, lẽ ra ông ấy phải bồi thường cho mình một số tiền thật là lớn mới phải!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ như vậy trong lòng.

“Nếu như ông ấy nhất quyết không chịu nhận lỗi thuộc về bản thân, cũng không muốn bồi thường tổn thất cho mình, thì mình phải tìm cơ hội nào đó để nói cho mẹ chuyện này mới được.”

“A a a… Mình đang bị làm sao thế này? Ngay cả tiền của ông bố ruột mình mà mình cũng muốn bòn rút sao?”

Dương Quan Quan bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Ngày hôm nay anh không cần phải quay lại nhà họ Lôi đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái rồi hỏi lại: “Cũng có thể coi là như thế, mà có chuyện gì vậy?”

Dương Quan Quan thản nhiên trả lời hắn: “Không có chuyện gì, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi.”

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng thật đúng là không thể hiểu nổi, vậy nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều xem liệu bên trong câu nói đó của Dương Quan Quan ẩn chứa những tính toán phức tạp nào khác.

Nếu như là ngày trước thì có khi Dương Quan Quan sẽ bị Tề Đẳng Nhàn làm cho tức chết, cái này không phải là do vấn đề về EQ thấp của Tề Đẳng Nhàn, mà là bởi vì tính cách của hắn quá khô khan nên dẫn đến việc có đôi khi đầu óc hắn không đủ dùng trong một vài tình huống.

Còn bây giờ thì sao, có thể nói Dương Quan Quan đã không còn giống như Dương Quan Quan của ngày trước nữa rồi.

Tề Đẳng Nhàn thấy sắp đến khoảng thời gian mà bản thân đã giao hẹn với Hứa Hử từ trước thì đành phải nói lời chào tạm biệt với Dương Quan Quan.

Vậy nhưng khi hắn chuẩn bị rời khỏi nơi này thì cũng đúng là lúc Hứa Trường Ca đang đi tới, Tề Đẳng Nhàn bèn mỉm cười chào hỏi ông.

“Tiểu Lý à, cháu đang chuẩn bị đi đâu vậy? Chú còn đang tính là ngày hôm nay chú sẽ mời cả cháu và Dương tiểu thư cùng nhau ăn một bữa cơm đấy.” Hứa Trường Ca giơ tay níu tay Tề Đẳng Nhàn lại rồi vừa cười vừa nói.

“Chú Hứa à, bây giờ cháu phải đi xử lý một vài chuyện trước đã! Để hôm khác, hôm khác chúng ta cùng đi ăn sau đi!” Tề Đẳng Nhàn bèn đáp lại rồi nói lời tạm biệt với Hứa Trường Ca.

Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng đi đến chỗ quán ăn là địa điểm mà hắn đã hẹn trước với Hứa Hử, ngày hôm nay quán ăn này đã được Hứa Hử tiêu một số tiền khá lớn để bao trọn rồi, cũng vì thế nên ngoại trừ Tề Đẳng Nhàn ra thì không một người nào khác có thể bước chân vào bên trong quán được.

Còn về phần sát khí phát ra từ những góc khuất tối mịt ở bên trong quán ăn thì dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn cũng đã phát hiện ra rồi, có điều hắn không thèm để ý đến chuyện đó.

Vào ngày hôm đó Tề Đẳng Nhàn đã bộc lộ một chút thực lực của bản thân ở trong võ đường Chiến Thiên rồi, tuy chỉ là một phần nhỏ xíu thôi nhưng cũng đủ để thể hiện một điều rằng Chiến Phi và Hứa Hử đều là cái lũ ếch đang ngồi ở dưới đáy giếng, bọn họ căn bản sẽ không bao giờ ngờ được rằng Tề Đẳng Nhàn hiện giờ đã đứng ở trình độ cao thủ siêu việt đến cực hạn, có thể nói là hắn đã đạt đến giới hạn của loài người rồi!

“Lý sư phụ, cậu quả nhiên là một người rất biết giữ chữ tín!” Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Hứa Hử không thể không tươi cười và nói như vậy. “Hơn nữa, quả thực tấm lòng can đảm của cậu cũng là hơn hẳn so với người thường! Tất cả mọi người ai cũng nói rằng cả người Triệu Tử Long đều được làm từ gan, theo như tôi thấy thì Lý sư phụ cậu cũng không kém hơn bao nhiêu so với lời khen đó của bọn họ.”

“Hứa sư phụ đã khách sáo quá rồi.” Tề Đẳng Nhàn đáp lại bằng giọng điệu hết sức thản nhiên.

Dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn biết rằng Hứa Hử đến tìm gặp hắn là vì muốn đòi phương thuốc hóa giải Chu Sa Chưởng từ trong tay hắn, chỉ có điều cách thức làm ra phương thuốc giải độc này có thể nói là tương đối phiền phức, chính bản thân hắn cũng không muốn phải đi làm đâu… Hơn nữa, Hứa Hử là người có ý đồ muốn chia cắt Vĩnh Dạ Quân, nếu giữ lại một con người như anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành một mối tai họa lớn đối với Kiều Thu Mộng, không còn nghi ngờ gì nữa.

Người sống quang minh chính đại thì không cư xử lòng vòng làm gì cho mất nhiều thời gian, Nhị đương gia ta đây đến là để lừa đảo cướp tiền chứ còn sao nữa!

Hứa Hử nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, anh ta mỉm cười rồi nói với hắn: “Lý sư phụ à, công phu Chu Sa Chưởng này của cậu thực sự rất lợi hại đấy, sáng sớm nay khi vừa mới ngủ dậy rời giường thì tôi thiếu chút nữa đã bị ngộp thở rồi.”

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Quá khen quá khen, ngày trước tôi cũng đã từng sử dụng chưởng pháp này để đánh chết một con chó điên rồi ấy mà.”

Hứa Hử hiểu được là Tề Đẳng Nhàn đang nói quàng nói xiên để chửi xéo mình, anh ta không nhịn được mà thầm mắng một câu con mẹ nó trong lòng, sau đó lại tự nhủ, một khi đã lấy được phương thuốc hóa giải kia thì chắc chắn tao phải giết chết cái thằng chó đẻ tạp chủng nhà mày mới được!

“Người xưa có một câu tục ngữ như thế này, oan gia thì nên giải chứ không nên kết!”

“Lý sư phụ à, vốn dĩ trước đây tôi với cậu cũng có thể nói là không thù không oán gì cả, ngày hôm đó chúng ta chẳng qua chỉ đứng ra giao chiến để giải quyết một số ân oán sinh tử thuộc về võ đường Chiến Thiên mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui