Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mọi người đều là người có thể diện trong giới thượng lưu, đâu thể nào mày đánh tao một gậy, tao nện mày cục gạch, giằng co qua lại như dân giang hồ đầu đường só chợ được.
Long Phi Vũ gượng cười và nói: “Ông trùm, tôi thực sự bị anh đẩy đến đường chết rồi, chẳng phải anh nói mình quen biết người của Trang sức Trần thị hay sao? Sao lại phải ăn một trận đòn thế này?!”
Nói xong lời này, cậu ta bắt đầu xắn ống áo lên.
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn sững sờ, cái tên Long Phi Vũ này thật đáng tin cậy, có chuyện là lên thật luôn, ống áo cũng xắn lên luôn rồi.
Có điều, ngay một giây sau, Long Phi Vũ đã đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình và nói: “Đừng có đánh vào mặt tôi.”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc co giật, còn tưởng cậu ta là một người đàn ông mạnh mẽ cơ, không ngờ rằng trong nháy mắt đã trở nên hèn nhát.
Advertisement
Long Phi Vũ nói: “Đừng nhìn tôi như thế, anh da thô thịt dày khá là lì đòn, nhưng tôi thì yếu đuối không chịu được gió...”
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm nhận được có một cây gậy đang đánh về phía gáy mình, hắn cũng không trốn đi mà đứng đó và cứng rắn chịu đựng!
“Boong!”
Một gậy đánh xuống, Tề Đẳng Nhàn không bị đánh ngã, ngược lại là cây gậy đó đã bị đánh gãy rồi.
Hổ Khiếu Kim Chung Tráo và Long Ngâm Thiết Bố Sam* của Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là thứ vô dụng, ngoại trừ việc không dám thè lưỡi lung tung trong lúc hôn Từ Ngạo Tuyết ra thì không còn khuyết điểm nào khác cả.
(*Hổ Khiếu Kim Chung Tráo = Long Ngâm Thiết Bố Sam: một cảnh giới của người luyện võ, có thể hiểu nôm na là mình đồng da sắt.)
Người vừa đánh hắn cũng vô cùng sửng sốt, bản thân anh ta chính là người có xuất thân từ băng đảng, vậy nên đòn đánh của anh ta tất nhiên là rất mạnh mẽ, dựa theo kinh nghiệm giang hồ của anh ta, một gậy này đánh xuống, đối phương phải chết ngay lập tức mới đúng!
Tề Đẳng Nhàn quay lại và vung ra một cú đấm, mu bàn tay rắn chắc đấm mạnh vào gương mặt của người đàn ông, khiến cho anh ta bị đánh bay và đánh ngã cả mấy tên đồng bọn.
“Mẹ nó!”
Một nắm đấm này khiến cho Long Phi Vũ nhìn mà không khỏi phun ra quốc túy.
Mấy tên bảo vệ ở xung quanh cũng đều lấy lại tinh thần, gậy baton trong tay nện tứ tung lên người Tề Đẳng Nhàn nhưng lại chỉ đập ra những tiếng boong boong trầm đục mà chẳng thấy Tề Đẳng Nhàn nhíu mày dù chỉ một cái.
“Mình đồng da sắt có phải không?!” Một nhân viên bảo vệ cũng là dân xã hội đen, kiến thức rộng rãi, anh ta trực tiếp rút dùi cui điện ra, vừa ấn công tắc vừa dí vào sau lưng Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tránh sang một bên, sau đó một đạp đá vào xương ống chân của đối phương, khiến cho người đó lảo đảo một cái và nhào ra ngoài, dùi cui điện trong tay chọc thẳng vào người Quý Khải đang xem trò vui...
“Xẹt xẹt xẹt...”
Cơ thể Quý Khải run lên như giẫm phải công tắc điện, hai chân mềm nhũn và ngã quỵ xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì hai mắt đỏ hoe, hắn thầm kêu một tiếng: “Con cừu béo của ông đây!”
Trong mắt Tề Đẳng Nhàn, Quý Khải là người rất đáng tiền, nếu như anh ta gặp chuyện gì bất trắc ở đây thì chẳng phải hắn sẽ thiệt thòi đến chết hay sao?!
Trần Tuấn Nghị thấy Quý Khải bị thuộc hạ của mình dí dùi cui điện vào người đến mức ngã ra thì cũng không khỏi hoảng sợ một phen, cậu ta vội vàng đá văng tên thuộc hạ này ra, đưa tay đỡ lấy Quý Khải và nói với giọng lo lắng: “Cậu Khải, anh không sao chứ?”
Sắc mặt Quý Khải tái nhợt, hàm răng nghiến chặt, vẻ mặt đau khổ.
Tề Đẳng Nhàn sợ lại có ai làm hại đến con dê béo của mình nên lập tức dùng lực, mỗi nắm đấm hạ gục một tên, động tác thành thạo dứt khoát, đám bảo vệ xung quanh chẳng mấy chốc đã ngã xuống toàn bộ.