Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tìm chỗ nào ngồi xuống vừa uống trà vừa nói chuyện đi!”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói chuyện với Hứa Trường Ca một hồi, sau đó bảo ông yên tâm quay về nhà chờ đợi tin tức là được rồi, bảo đảm rằng có hắn ở đây rồi, câu lạc bộ du thuyền chắc chắn sẽ không thất bại.
Không nói đến cái khác, chỉ nói riêng việc Dương Quan Quan đã đầu tư nhiều tiền như vậy vào đó rồi, hắn cũng phải dốc sức một chút mới được!
“Để cho người như Hứa trường ca đảm nhận cương vị giám đốc của Long Môn Hương Sơn, ông ấy liệu có thể làm được không?” Sau khi Hứa Trường Ca đi rồi, Dương Quan Quan hỏi: “Tôi cảm thấy người này quá nho nhã, không đủ tàn bạo.”
“Mềm mỏng một chút cũng được, nơi như Hương Sơn cần một người có tính cách ôn hòa một chút chứ không phải một người suốt ngày muốn gây chuyện.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Dù sao thì độ chú ý của thành phố Hương Sơn này cũng được đặt ở đó, một chút sai lầm cũng sẽ bị người khác cố ý phóng đại.
Tính cách của Hứa Trường Ca ôn hòa, đối xử với người khác nho nhã, chính là ứng cử viên hoàn hảo trong cảm nhận của Tề Đẳng Nhàn.
Dương Quan Quan nở nụ cười giả tạo và nói: “Con rể đang khen bố vợ đấy à? Càng khen càng ra sức nha!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô đừng nói lung tung, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy con người của ông ấy không tệ mà thôi, không liên quan gì đến con gái của ông ấy cả.”
Đương nhiên Dương Quan Quan biết giữa Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc không có gì phức tạp cả, thế nhưng cô ấy vẫn muốn soi mói chuyện này, dù sao thì chuyện của Từ Ngạo Tuyết có như thế nào cũng khiến cho cô ấy có cảm giác như bị mắc xương cá ở cổ họng vậy!
“Ha ha!” Dương Quan Quan mỉm cười.
“Không tin thì cô xem đi!” Tề Đẳng Nhàn hào phóng đưa điện thoại của mình ra, dùng tay trái để mở khóa.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết đây là giao diện làm ăn, vân tay của tay phải và tay trái khi mở khóa sẽ ra kết quả không giống nhau.” Dương Quan Quan nói.
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi một cái, khóa màn hình lại rồi lại dùng tai phải để mở khóa.
Không nói cho cô biết rằng toàn bộ bí mật của anh đây đều được giấu ở trong ngón tay út đâu!
Dương Quan Quan không đưa tay ra đón lấy điện thoại của hắn và nói: “Được rồi được rồi, tôi nói đùa với anh mà thôi, hà cớ gì phải làm những chuyện này chứ.”
Tề Đẳng Nhàn cười hì hì cất điện thoại vào trong túi và nói: “Nhân phẩm của tôi vẫn đáng để tin tưởng mà!”
“Chó nhìn thấy cũng phải lắc đầu!” Dương Quan Quan lại đưa ra nhận xét nói trúng tim đen của hắn.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy quan hệ giữa mình và Dương Quan Quan thật sự đã bị đảo lộn rồi, trước kia hắn có thể tùy tiện bắt nạt cô ấy, nhưng bây giờ hắn lại sắp bị áp chế ngược lại rồi!
Có điều, bây giờ EQ của anh đây đã được cải thiện rồi, chút chuyện nhỏ này ấy mà, nhẫn nhịn là được rồi!
Sau khi về tới biệt thự mà Dương Quan Quan mua ở Hương Sơn, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long nói thẳng: “Chúng tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng để giúp anh minh oan rồi, chỉ có điều bây giờ anh vẫn đang mang tội danh là phần tử khủng bố, nếu như tung ra ngay lập tức thì có lẽ cũng không có tác dụng gì nhiều.”
“Không vội đâu, các cô tung nó ra vào cuối tháng này là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bình tĩnh.
“Tôi không biết anh định giở trò quái quỷ gì nhưng mong rằng anh sẽ đáng tin hơn một chút, nếu không thì mọi người đều sẽ phí công vô ích.” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói.
“Yên tâm đi.” Tề Đẳng Nhàn không lải nhải với cô ấy nữa: “Tôi đang ngắm biển, đang bận, lát nữa nói sau đi.”
Hắn vội vàng cúp điện thoại.
Tề Đẳng Nhàn thực sự đang ngắm biển, biển cả bao la, sóng lớn cuồn cuộn.
Lúc này, tiếng kêu yêu kiều đã kìm nén từ lâu của Dương Quan Quan mới khéo léo phát ra và vang vọng không ngớt.
“Ngọc Tiểu Long gọi điện thoại cho anh à? Cô ấy nói gì thế?” Dương Quan Quan hỏi, cô ấy lấy khăn tắm lau khô mái tóc ngắn ướt át của mình, trong đôi mắt dịu dàng toát ra một thứ được gọi là sóng thu quyến rũ.
“Chuẩn bị rửa sạch tội danh phản quốc cho tôi, nói là đã thu thập đủ chứng cứ rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Lúc sớm thì làm gì thế hả?!” Ánh mắt của Dương Quan Quan bỗng lạnh đi, cô ấy nói với giọng vô cùng không vui.