Tuyệt Thế Cường Long

Sau khi dừng lại, Quý Khải bị gió núi thổi qua, chỉ cảm thấy mùi máu tanh và mùi óc người tràn vào trong lỗ mũi, khiến cho anh ta liên tục nôn khan và suýt chút nữa đã phun ra ngoài.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói: “Cậu Quý, cậu đã an toàn rồi!”

Quý Khải run lên một cái và hỏi: “Tại sao mày lại cứu tao? Giữa hai chúng ta có mâu thuẫn cơ mà... Chắc chắn là mày không có ý tốt!”

“Tao cảnh cáo mày nhé...”

“Mặc dù hôm nay người bắt cóc tao là Tề Đẳng Nhàn, thế nhưng mày đã đại khai sát giới ở đây, chắc chắn sẽ phải để lại dấu vết.”

“Nếu như tao chết ở trong tay mày, người nhà tao nhất định sẽ tra ra mày!”

“Mày đắc tội tao cũng chẳng sao cả, thế nhưng nếu mày giết tao rồi thì tính chất sẽ hoàn toàn khác biệt, Lôi gia cũng sẽ không bảo vệ mày đến cùng đâu!”

Tề Đẳng Nhàn thấy Quý Khải cứ lải nhải không ngớt thì bỗng chốc cau mày một cái, trong mắt bắt đầu mơ hồ hiện lên một tia ánh sáng màu xanh.

Hắn vốn định cứu Quý Khải rồi sẽ thả người đi, thế nhưng nghe thấy anh ta cứ lải nhải không ngớt như vậy, hắn đột nhiên có chút không muốn thả người đi nữa.

Quý Khải nhìn thấy biểu cảm của Tề Đẳng Nhàn thì ngay lập tức toàn thân ớn lạnh, anh ta nói: “Quả nhiên mày không phải là đến để cứu tao, quả nhiên là mày muốn nhân cơ hội này để giải quyết tao có đúng không? Mày mày mày... mày đúng thật là không phải thứ gì tốt lành!”

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Ông đây cứu lấy cái mạng chó của cậu, ngay cả một câu cảm ơn cậu cũng chẳng thèm nói mà lại cứ ở đây lèm bèm và hắt nước bẩn lên người ông đây à?!”

Quý Khải nói: “Nếu như bây giờ mày thả cho tao đi, tao sẽ thừa nhận rằng mày đến đây là để cứu tao, thừa nhận rằng mày là một người tốt! Sau này tao nhất định sẽ không đến gây phiền phức cho mày nữa! Sao nào?”

Bây giờ Tề Đẳng Nhàn không muốn động đến Quý Khải, dù sao thì nếu như cái vị đại thiếu gia của Quý gia này bị bắt cóc thì chắc chắn là toàn bộ Hương Sơn sẽ thần hồn nát thần tính, đến lúc đó nếu như hắn lộ diện với gương mặt thật thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều nếu muốn thoát ra!

Sau khi suy nghĩ một hồi, Tề Đẳng Nhàn mới lạnh lùng nói: “Tôi đưa cậu về nhà.”

Quý Khải nói với giọng bất ngờ: “Cái tên mập chết tiệt nhà mày lại tốt bụng đến thế cơ à?”

Gân xanh trên trán Tề Đẳng Nhàn điên cuồng co giật, hắn cảm thấy cái tên này đang thách thức lòng kiên nhẫn của hắn.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chuyện Quý Khải bị bắt cóc đã làm chấn động toàn bộ Hương Sơn!

Một vị thiếu gia khác của Quý gia lại bị bắt cóc thêm một lần nữa!

Chính quyền Hương Sơn do Hoàng Văn Lãng đứng đầu ngay lập tức bị đả kích mạnh mẽ nhất, ông ta vội vàng triệu tập hội nghị, đồng thời ra chỉ thị lấy Hoắc Đa dẫn đầu để triển khai công tác tìm kiếm và giải cứu đối với Quý Khải.

Chuyện này khiến cho Hoàng Văn Lãng vô cùng đau đầu, người như Quý Khải lại bị kẻ khác bắt cóc ngay giữa ban ngày ban mặt, người làm thị trưởng như ông ta khó có thể thoát khỏi trách nhiệm.

Dạo gần đây Hương Sơn không ngừng xảy ra chuyện, nền móng của ông ta còn chưa được vững chắc, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như không xử lí ổn thỏa thì ông ta chắc chắn sẽ phải gánh một cái tội lớn!

Đám người thuộc phe phái của Lục gia đã lợi dụng cơ hội này để châm chọc và đánh vào uy danh của Hoàng Văn Lãng, nói là lúc thị trưởng Lục còn đang nhậm chức, Hương Sơn chưa bao giờ xảy ra những chuyện như thế này.

Ý của bọn họ chính là năng lực của Hoàng Văn Lãng không đủ, không thể quản lí được thành phố Hương Sơn này.

“Mấy thằng già khốn nạn này!” Trong lòng Hoàng Văn Lãng bừng lên lửa giận, ông ta ghi nhớ thật kĩ mấy người ban nãy nhảy ra dữ dội nhất để đến lúc đó sẽ đòi lại mặt mũi.

Nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là phải giải cứu Quý Khải trước, hơn nữa còn phải bảo vệ sự an toàn về tính mạng cho con tin.

Hoắc Đa sắp xếp một vài công việc trước rồi mới trầm giọng nói với Hoàng Văn Lãng: “Thị trưởng Hoàng, tôi cảm thấy chúng ta nhất định phải chỉnh đốn lại cái đại hội Võ đạo đó thôi! Nếu như không phải Long Môn và Hồng bang bắt tay với nhau để tổ chức cái đại hội Võ đạo đó thì Hương Sơn chúng ra cũng sẽ không trở nên hỗn loạn trong một thời gian ngắn như vậy.”

“Tạm thời đừng vội vàng đùn đẩy, tìm được Quý Khải đi đã rồi nói!” Hoàng Văn Lãng nói với vẻ mặt âm u.

Ông ta vốn đã có mâu thuẫn với Long Môn Hương Sơn rồi, sau này khi triển khai nhiều công việc hơn nữa thì chắc chắn sẽ lại có va chạm.

Đây thực ra cũng là một cơ hội tốt để chỉnh đốn lại, chỉ có điều, tìm được Quý Khải mới là nhiệm vụ cấp bách hàng đầu, nếu như không tìm thấy người thì mọi người đều sẽ không gánh nổi.

Có điều, tin tốt rất nhanh đã được truyền lại, nói là đã tìm được Quý Khải rồi, hơn nữa người cũng đã về đến dinh thự của Quý gia rồi.

“Chuyện như thế nào?” Hoàng Văn Lãng vô cùng ngạc nhiên: “Quý gia đã giao tiền chuộc rồi à?”

“Không phải như thế mà là tên mập tên Lý Bán Nhàn kia đã cứu Quý Khải và đưa cậu ta về Quý gia. Hơn nữa, cậu ta còn chỉ rõ chuyện này là do Diệp Nam bang làm ra và nói cho tôi biết hang ổ của bọn chúng, bây giờ tôi sẽ triệu tập đội hành động đặc biệt để qua đó tiêu diệt toàn bộ!” Hoắc Đa vừa giải thích với Hoàng Văn Lãng vừa bắt đầu phát đi mệnh lệnh.

Quý Khải bình an vô sự, chuyện này khiến cho Hoàng Văn Lãng không khỏi thở phào một hơi, sau đó, ông ta nhìn về phía đám người thuộc phe phái của Lục gia đang cười trên nỗi đau của người khác và hừ lạnh một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui