Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đám người trong phe của Lục gia đều cảm thấy thật đáng tiếc, nếu như Quý Khải thực sự xảy ra chuyện thì thật tốt, nếu như thế thì cái chức thị trưởng của Hoàng Văn Lãng có lẽ sẽ rất nhanh đi đến hồi kết thôi.
Ở Hương Sơn, cho dù bây giờ ông ta không có được sự ủng hộ của Quý gia thì cũng không sao cả, thế nhưng nếu như ông ta cũng trở nên đối địch với Quý gia thì thật là không thể sống nổi nữa.
“Tốt lắm tốt lắm, Tề đại sư đúng thật là một nhân vật lợi hại!” Hoàng Văn Lãng thầm nghĩ trong lòng, ông ta cảm thấy có chút cảm kích Tề Đẳng Nhàn.
Ông ta cảm thấy hắn đúng thật là quý nhân trong cuộc đời của mình, hắn đã giúp mình giải quyết nhiều lần nguy cơ sinh tử và lại còn giúp đỡ mình trong rất nhiều việc lớn nữa.
Tề Đẳng Nhàn đưa Quý Khải đang trong tình trạng nhếch nhác về đến nhà rồi ngay lập tức chuẩn bị rời đi.
“Anh gì ơi, xin hãy dừng bước!” Ông cụ Quý gọi người đang chuẩn bị rời đi là Tề Đẳng Nhàn lại và trầm giọng nói.
“Có chuyện gì thế?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nhìn ông ta một cái rồi thản nhiên nói.
Ông cụ Quý suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xin hỏi anh Lý Bán Nhàn đây đã gặp phải chuyện này như thế nào vậy, tại sao anh lại quyết định ra tay giúp cháu trai Quý Khải nhà tôi thế?”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Ông đang nghi ngờ tôi đấy à?!”
Ông cụ Quý nói: “Tôi không phải đang nghi ngờ cậu, tôi chỉ đang muốn làm rõ ngọn ngành của sự việc mà thôi. Dù sao thì loại chuyện này cũng quá đỗi nguy hiểm, sau khi tìm hiểu rõ, tôi cũng có thể ngăn chặn loại này chuyện này và không để nó xảy ra thêm một lần nào nữa!”
Tề Đẳng Nhàn đã làm việc tốt mà không yêu cầu Quý gia trả cho hắn bất cứ thù lao gì, hơn nữa còn ngay lập tức xoay người rời đi, ngay cả một món quà cũng không thèm nhận, điều này khiến cho ông cụ Quý cảm thấy có chút không bình thường.
Khứu giác của nhà tư bản là thứ vô cùng nhạy bén, nhất là nhà tư bản ở cấp độ như ông cụ Quý.
Quý Khải hừ lạnh một tiếng và nói: “Cháu cảm thấy hắn ta chắc chắn là không có ý đồ gì tốt! Trước đây hắn ta đã từng có xích mích với cháu, có lẽ là sợ bị cháu báo thù nên mới cố tình mời người của Diệp Nam bang đến để bắt cóc cháu và diễn một màn khổ nhục kế mà thôi.”
Ông cụ Quý nheo mắt lại và trách mắng Quý Khải: “Không được tự tiện suy đoán về ân nhân cứu mạng của mình như thế!”
Quý Khải ngay lập tức ngậm miệng lại và không nói gì nữa.
Ông cụ Quý mỉm cười và nói với Tề Đẳng Nhàn: “Anh Lý, Quý gia chúng tôi cho dù là ở Hương Sơn hay là ở nước Anh cũng đều coi như là có chút máu mặt.”
“Đồng thời, Quý gia cũng tôi cũng là một gia tộc rất có quy tắc.”
“Bạn bè đến nhà thì phải có rượu ngon và trà ngon để tiếp đãi.”
“Nhưng nếu như người đến là đám chó sói lòng mang dã tâm thì chúng tôi cũng có súng săn, có thể bắn cho chúng nó đầu rơi máu chảy!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy những lời này của Quý Khải và ông cụ Quý thì lại càng cảm thấy khó chịu hơn nữa, ha, anh đây vì để cứu tên khốn Quý Khải đó mà ngay cả bữa tối còn không thèm ăn.
Đã cứu người rồi còn đưa về tận nhà mà lại bị ông cụ đó nói móc nói mỉa thế à? Cái đám tư bản này con bà nó đúng thật là chẳng phải thứ gì tốt lành!
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo, gật gật đầu và nói: “Ông cụ Quý đừng có cảm thấy có tiền là lợi hại mà hù dọa tôi, những thứ này chẳng có tác dụng gì đối với tôi đâu.”
“Các người nói chuyện với ân nhân cứu mạng là tôi như thế này, thế thì tôi không còn gánh nặng tâm lý gì nữa đâu!”
“Tạm biệt!”
Sau khi nói xong lời này, hắn không dừng bước mà dứt khoát rời đi.
Quý Khải quay đầu sang nói với ông cụ Quý: “Ông nội, cháu cảm thấy cái tên này không có ý tốt! Cháu có mâu thuẫn với hắn ta mà, hắn ta nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà cứu cháu đâu.”
“Cậu nói đúng rồi đấy, tiếp theo đây anh đây sẽ không có chút gánh nặng tâm lí nào khi bắt cóc cậu để tống tiền đâu!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn liên tục cười khẩy.
Nếu như lần này sau khi hắn đưa Quý Khải trở về mà Quý gia lại đối xử lịch sự và coi hắn như khách quý, vậy thì sau này có lẽ hắn sẽ thực sự cảm thấy xấu hổ khi nảy sinh ý đồ với Quý Khải.
Nhưng Quý gia lại có thái độ gì đây?
Lấy oán báo ơn à?
Nghi ngờ hắn mưu đồ làm loạn, thậm chí còn uy hiếp hắn?
Ha ha...
Ông cụ Quý lạnh lùng nói: “Cho dù cậu ta có suy nghĩ gì thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần Quý gia chúng ta đủ lớn mạnh thì cậu ta sẽ không dám làm hại đến cháu đâu!”
Quý Khải gật đầu.
Tề Đẳng Nhàn đã rời khỏi Quý gia, hắn cảm thấy cái bụng của mình thực sự vô cùng không thoải mái, hắn gọi điện thoại cho Dương Quan Quan và bảo cô ấy ở nhà chuẩn bị đồ ăn khuya rồi mới thong thả đến bệnh viện để thăm em gái cao kều, định rằng sau khi thăm hỏi cô ta xong thì mới về nhà.
Hôm nay hắn đã ẩn nấp ở làng chài lâu như vậy rồi, hơn nữa còn đại khai sát giới, tiêu hao không ít thể lực, cái bụng của hắn sớm đã đói meo rồi.
Quan trọng nhất là khi rời khỏi Quý gia, hắn còn phải ôm thêm một bụng tức.
“Con cừu béo này, nếu không bắt cóc cậu ta thì đúng thật là trời không dung đất không tha mà!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng, nhưng điều khiến hắn tức giận hơn cả chính là việc mình đã bị một con khỉ trong Diệp Nam bang mạo danh.
Quan trọng nhất là lúc đầu cái tên ngốc Quý Khải đó lại tin vào điều đó!