Vụ việc Quý Khải bị Diệp Nam bang bắt cóc lần này đã được kết thúc bằng sự ra tay của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời việc đó cũng coi như là đã giúp Hoàng Văn Lãng giải quyết được một tai họa.
Điều này cũng khiến cho Hoàng Văn Lãng nhận thức rõ hơn về tình hình hiện tại và biết rõ được những người thuộc phe Lục gia đang muốn chống đối lại mình, ông ta nhận thức được rõ ràng rằng giữa bọn họ sẽ không thể nào thỏa hiệp được.
Hoặc là ông ta sẽ bị những con rắn địa phương này hành cho phải rời khỏi Hương Sơn trong sự nhục nhã, hoặc là ông ta sẽ hóa thân thành một con rồng mạnh mẽ và ép chết bọn chúng!
Hoàng Văn Lãng gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn và nói chuyện điện thoại trong một lúc lâu.
Xảy ra chuyện lần này, nếu như Tề Đẳng Nhàn muốn bắt cóc Quý Khải thêm một lần nữa thì độ khó tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều, có điều, chuyện này đối với hắn cũng chẳng sao hết, với cảnh giới này của hắn, nếu như hắn cố chấp muốn bắt cóc Quý Khải, trừ phi anh ta có thể làm ra hệ thống phòng hộ với quy mô của tổng thống. Nếu không thì anh ta cũng chỉ là miếng thịt trên thớt gỗ mà thôi.
Hơn nữa, đến lúc đó hắn sẽ hành động với thân phận thực sự của mình, như vậy thì tự nhiên món nợ đó sẽ được đổ lên đầu hắn, Hoàng Văn Lãng sẽ không phải chịu bất cứ tội gì cả.
Dù sao thì hắn cũng là Tề Đẳng Nhàn, phần tử khủng bố quốc tế mà!
Hoàng Văn Lãng có thể xử lí nhân vật nguy hiểm khiến cho các ông trùm đều phải bó tay như hắn hay sao?
Tất nhiên là không được rồi...
“Hãy mượn chuyện này để nhanh chóng giải quyết cái đám người thuộc phe phái của Lục gia đó đi, nếu không thì câu lạc bộ du thuyền sẽ không thể khởi công, chuyện đó khiến người khác khó chịu lắm!” Dương Quan Quan đợi hắn gọi điện thoại xong rồi mới đưa ra mệnh lệnh.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy địa vị của hắn trong nhà thực sự quá thấp rồi, ngay cả Dương Quan Quan cũng có thể ra lệnh cho hắn!
Chà, sau khi thư kí Dương thừa kế tài sản thì mọi thứ đã khác rồi.
Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức nói với giọng không vui: “Cô đang dạy tôi cách làm việc đấy à?!”
Dương Quan Quan ồ lên một tiếng, sau đó mỉm cười và nói: “Cái chỗ quần áo mà anh mua về, tôi chẳng biết mặc bộ nào cả!”
Tề Đẳng Nhàn bèn nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Ý của tôi là, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không cần cô phải mở miệng, tất nhiên là tôi sẽ đi làm! Chuyện này không liên quan gì đến việc cô có mặc mấy cái bộ nàng thỏ hay tiếp viên hàng không đó hay không đâu, huống chi, tôi là loại người có nhiều sở thích đặc biệt đến thế hay sao chứ?”
Dương Quan Quan dứt khoát rút ngón tay giữa thon dài của mình ra và giơ nó lên trước mặt hắn.
Đối với cái kiểu ra vẻ đạo mạo này của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy vô cùng khinh bỉ.
“Tóm lại là cho dù anh có nói như thế nào thì cũng đừng mơ đến chuyện đó nữa!” Dương Quan Quan nói.
“Sao tôi có thể vì chút chuyện dung tục nhỏ nhoi đó mà hao tổn tâm huyết chứ?” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt đàng hoàng.
Sau đó, hắn đưa tay ra ôm lấy Dương Quan Quan và lặp lại câu cửa miệng của những tên đàn ông cặn bã: “I love you!”
Dương Quan Quan mím môi cười và nói: “Anh bớt bớt đi, có nói ngon nói ngọt thêm nữa cũng vô dụng thôi.”
“Sưởi ấm cô ấy suốt cả một đêm.” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nói
“???” Dương Quan Quan nhìn hắn với ánh mắt có hơi ngạc nhiên, cô ấy không hiểu lời này là có ý gì.
Tề Đẳng Nhàn nói: “ tôi lướt thấy trên điện thoại đó, nói là nếu như đàn ông nói với phụ nữ là sưởi ấm cô ấy suốt cả một đêm thì sẽ khiến cho cô ấy mãi mãi không thể quên đi anh ta.”
Dương Quan Quan dở khóc dở cười, anh cũng biết cái đó à, tốt xấu gì anh cũng phải đọc hết lời dẫn thì mới ấn vào để học tập chứ? Cứ thế mà nói ra câu “Sưởi ấm cô ấy suốt cả một đêm” à? Đây là trò đồi bại gì chứ?
Cô ấy cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chắc chắn là một sinh vật kì lạ, khi làm chuyện xấu, cái đầu của hắn vô cùng nhanh nhẹn, nhưng cũng có những lúc mà suy nghĩ của hắn khiến cho người khác cảm thấy rất vô lí.
Tề Đẳng Nhàn làm ảo thuật để lấy ra một bông hoa hồng rồi đưa cho Dương Quan Quan và nói: “Tặng cô nè.”
Dương Quan Quan có chút kinh ngạc, cái tên này thế mà lại chủ động tặng hoa cho mình à?
Nếu như cô ấy biết được nguồn gốc của bông hoa này thì có lẽ là cô ấy sẽ giết chết Tề Đẳng Nhàn ngay tại chỗ đó mất thôi...
Hoa này là do hắn mua từ buổi sáng để tặng cho em gái cao kều, ban nãy khi hắn đặc biệt chạy đến bệnh viện để thăm cô ta, hắn chợt nhớ ra hình như mình chưa bao giờ tặng hoa cho Dương Quan Quan cả, vậy nên hắn đã mượn gió bẻ măng, trước khi đi, hắn đã rút lấy một bông hoa từ trong bình.
Dù sao thì cũng là hoa mà mình mua, tất nhiên là nhị đương gia sẽ không cảm thấy làm như thế có chỗ nào quá đáng cả.
Dương Quan Quan thích Tề Đẳng Nhàn là bởi vì bọn họ ở bên nhau cả ngày lẫn đêm và cả sự bảo vệ nhu nhược mà hắn giành cho cô ấy, thêm cả việc hắn ngày nào cũng dẫn cô ấy đi luyện võ mà thành.
Phần lớn tình cảm trong mối quan hệ của hai người được dần dần vun đắp bằng cách cùng nhau tập võ, vậy nên trong mối quan hệ này tất nhiên sẽ có một chút thẳng thắn của người học võ.
Nhưng làm gì có cô gái nào không thích lãng mạn đâu chứ?