Tuyệt Thế Cường Long

“Còn nữa, cái tên Tề Đẳng Nhàn đó vừa đẹp trai vừa phóng khoáng, võ công thì lại vô địch thiên hạ, đúng thật là hình mẫu cho một người vừa đẹp trai vừa giỏi đánh nhau, sao tôi có thể thắng được anh ta cơ chứ?!”

Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ vai Trịnh Hữu Bân, mỉm cười và nói.

Trịnh Hữu Bân nghe thấy vậy, ha, Lý tổng này cũng khá là tự biết lấy mình đấy, có điều, ngẫm lại thì sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng ấy nhỉ? Thế nhưng không đúng ở chỗ nào thì cậu ta cũng không nói rõ được!

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Tề Đẳng Nhàn đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Giang Khuynh Nguyệt đang nằm trên giường một cách nhàm chán thì bèn hỏi một câu quan tâm.

“Nếu như ngày nào anh cũng đến đây và dùng kỹ thuật của anh để xoa bóp cho tôi thì chắc là tôi sẽ khỏi nhanh thôi!”

“Haiz...”

“Chắc anh không biết đâu nhỉ, tôi bị thương như vậy thì cả đoàn làm phim đều sẽ bị trì hoãn vì tôi...”

“Phía bên đạo diễn Từ chắc là lại phải quở trách tôi rồi.”

“Khó khăn lắm tôi mới có thể được đạo diễn Từ chọn vào vai nữ chính, giờ lại xảy ra chuyện như thế này...”

Giang Khuynh Nguyệt vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bước vào thì lại bắt đầu bật công tắc máy phát thanh.

Tề Đẳng Nhàn đứng ở bên cạnh giường bệnh với khóe miệng cứng ngắc, hắn có hơi muốn tìm một gói kim chỉ để khâu miệng cô ta lại.

Em gái cao kều à, tốt xấu gì cô cũng là mỹ nữ số một Thượng Hải, cô có thể nào đừng nói nhiều như thế được không hả?

Lúc Tề Đẳng Nhàn nói chuyện xong rồi rời khỏi chỗ của em gái cao kều, đầu óc đã có chút choáng váng, nghĩ thầm nếu ai mà cưới phải cô ta, vậy thì không phải sẽ bị cằn nhằn đến chết sao?

"Này, chó Đẳng Nhàn!"

Tề Đẳng Nhàn vừa đến địa điểm hội hợp được chỉ định để gặp Long Phi Vũ, Hoàng Kỳ Bân đã tới ngay, mở miệng ra là bùng nổ.

Mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi đen sì, quay đầu lại, tức giận nói: "Mày có ý gì thế?”

Hoàng Kỳ Bân vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Gọi họ của anh thì không tốt lắm, hơn nữa gọi chó Lý cũng không có ý nghĩa gì cả, gọi là chó Đẳng Nhàn thì khá là sát.”

Tề Đẳng Nhàn mặt đen sì, nói với Long Phi Vũ: "Vị này chính là thiếu niên A Bân mà tôi đã nói với cậu, con trai đầu của Hoàng thị, sở thích duy nhất chính là đi trung tâm massage."

Hoàng Kỳ Bân nhíu mày, tức giận nói: "Tôi còn có sở thích khác mà, sao anh lại nhớ cái này thôi?”

Tề Đẳng Nhàn nói: "À, ngoại trừ thích trung tâm massage ra, hắn còn thích Tinh Du Thôi Bối, Thủy Tiên Chỉ Nhu, Băng Hỏa Đồng Thiên, Tiên Nhân Chỉ Lộ, Độc Long Toản Thiên..."

"Phụt!"

Long Phi Vũ thiếu chút đã nữa cười phun ra, đây không phải là cùng một chuyện sao?

Hoàng Kỳ Bân nghiến răng nghiến lợi, cũng bởi vì tên chó chết này, em gái ruột của mình đã mấy ngày không để ý tới mình rồi, thế mà vào lúc này, hắn lại ở trước mặt người ngoài bắt đầu làm xấu thanh danh của mình!”

Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị dẫn hai người kia đến toà nhà trên biển để học tập chút, thì nhận được cuộc gọi của Trần Tuấn Nghị.

"Lý tổng… Tình hình có chút thay đổi rồi! Hôm nay, thiếu chủ Hồng Bang cũng ở đây, hơn nữa còn mời cả Đao vương Nhiếp Thanh Sơn của Bát Quái Môn.” Trần Tuấn Nghị thấp giọng nói.

"Nếu không thì, đổi hôm khác tốt hơn?"

Tề Đẳng Nhàn lại lơ đãng mà nói: "Cái gì mà Đao sắc, mẹ nó, có thể giúp tôi chém một đao trên Liều Tịch Tịch* không?”

*Liều Tịch Tịch ý chỉ một APP chuyên bán hàng nhái của các thương hiệu lớn với giá rẻ.

Trần Tuấn Nghị còn chưa kịp trả lời, đã bị Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại.

Hắn vung tay lên, dẫn theo hai người Hoàng Kỳ Bân và Long Phi Vũ đi vào toà nhà trên biển, đi thẳng lên tầng trên cùng, sau đó tốn mấy nghìn tệ để mời một chị gái xinh đẹp mặc sườn xám tới đánh đàn tranh.

"A Bân..." Long Phi Vũ chuẩn bị làm quen với Hoàng Kỳ Bân.

“Mẹ nó, đừng có gọi tôi như vậy!” Hoàng Kỳ Bân không khỏi tức giận nói, vốn dĩ cảm thấy xưng hô này rất bình thường, dù sao thì Hoàng Văn Lãng cũng gọi anh ta như vậy, nhưng kể từ sau khi Tề Đẳng Nhàn bắt đầu gọi anh ta như vậy, như thế nào anh ta cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Long Phi Vũ ngạc nhiên, Tề Đẳng Nhàn đã cười nói: "Đừng để ý, gọi anh ta là A Bân cũng không có việc gì đâu.”

Hoàng Kỳ Bân đen mặt, lấy ra một điếu thuốc, rầu rĩ châm lửa.

Long Phi Vũ hỏi: "Xưng hô này rất bình thường mà?!"

“Vừa nhìn thì thấy cậu không phải là một đứa trẻ ngoan chăm đọc sách." Tề Đẳng Nhàn cũng không thèm để ý, "Đến đây, ăn cơm trước đi, Trần Tuấn Nghị và Lục Quy Hải đợi lát nữa sẽ tới.”

Hoàng Kỳ Bân cũng biết, Tề Đẳng Nhàn hôm nay tới đây là để gây chuyện.

Lục Quy Hải nhìn thấy Long Phi Vũ, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta, mà Long Phi Vũ đã sớm lấy được giấy nợ, Trần Tuấn Nghị đã là làm nội gián rồi.

Chuyện này mà náo loạn lên, đứa con trai đầu ở thành phố như anh ta mà bị quấn vào, Hoàng Văn Lãng đã có đủ lý do để nhúng tay vào, có thể mượn chuyện này để đả kích Lục phái đang kiêu ngạo kia một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui