Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Tiểu thư tiểu thư, cô nhìn tên chó kia có phải khá giống tên họ Tề?!" Long Á Nam nhìn tin tức, nhịn không được mà hô một tiếng.
Ngọc Tiểu Long đang từ trong phòng đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy ống kính dần dần kéo gần, quay thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tròng mắt cô suýt rớt xuống đất, kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp?!”
Có thể khiến cho người như Ngọc Tiểu Long nói ra hai chữ này khó như lên trời, có thể thấy được cô đang sốc như thế nào.
"Khó trách hắn tự tin như vậy, thì ra là gia nhập Thánh giáo, hơn nữa còn tham gia Đại điển của Thánh giáo, còn mặc Hồng Y?!" Ngọc Tiểu Long há to miệng, vô cùng khiếp sợ nói.
Long Á Nam cũng kinh ngạc đến mức nói không nên lời: "Ngay từ đầu tôi cũng đã từng nghĩ xem hắn sẽ dùng cách nào để tẩy trắng, hoá ra là cách này..."
Ngọc Tiểu Long mím môi: "Hắn làm thế nào vậy? Dù sao thì cũng mang danh khủng bố, vậy mà có thể khiến Giáo Hoàng đứng ra phong hắn làm Tổng giám mục khu phía Nam?”
Long Á Nam lắc đầu: "Người này thật sự trâu bò!”
Ngọc Tiểu Long chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới bộ Hồng Y này do Tề Đẳng Nhàn bỏ ra sáu tỷ đô mới mua được.
Giáo Hoàng đồng ý làm giao dịch này cùng Tề Đẳng Nhàn một phần cũng là vì hành vi của hắn không đến nỗi nào, không nổ mìn hay làm tổn thương dân chúng, hoặc chuyện vi phạm đạo đức gì đó. Nếu hắn thật sự lái máy bay đâm vào tòa nhà, chỉ một thoáng đã giết chết hàng trăm, hàng ngàn người, dù Thánh Chủ có hạ phàm cũng không thể rửa sạch cho hắn.
"Giờ thì vui rồi, hắn làm Tổng giám mục khu vực phía Nam, những người nhà họ Triệu sẽ sưng mặt lên cho coi! Mấy ngày nay chúng ta chỉ cần đứng xem náo nhiệt là được rồi, sẽ thú vị lắm đây." Trên mặt Ngọc Tiểu Long hiện ra một nụ cười lạnh.
Không phải Triệu Huyền Hoàng thích tính kế lắm sao? Chiêu này của Tề Đẳng Nhàn không biết ông ta có tính được không?
Giờ phút này, Tề Đẳng Nhàn bước lên sân khấu trước sự vây quanh của đông đảo giáo sĩ, hắn đứng trước mặt Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng mặc áo bào trắng, đầu đội vương miện, nhận quyền trượng từ khay trong tay của giáo sĩ ở bên cạnh, trịnh trọng nói: "Tề giáo chủ, từ hôm nay trở đi, cậu chính là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo chúng ta! Hy vọng cậu sẽ làm gương, nêu cao sự thành kính đối với Thánh Chủ, truyền bá ân sủng và sự vinh quang của Ngài... Hãy để thế giới, được cứu rỗi, để cho tất cả chúng sinh biết đến lòng nhân từ!”
Tề Đẳng Nhàn đưa tay nhận lấy quyền trượng từ Giáo Hoàng, ngữ khí vang dội nói: "Vâng thưa Giáo Hoàng tôn kính! Tôi nhất định sẽ gánh vác trọng trách mà Thánh Chủ đã ban."
Đôi mắt Giáo Hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí ánh mắt còn mang theo sát khí và cảnh cáo.
Giáo Hoàng đang sợ hắn sẽ giơ quyền trượng lên và hô “Avada Kedavra” trên sóng trực tiếp trước toàn thế giới.
"Cầu xin vinh quang của Chúa ở cùng cậu!"
"Cầu xin ân huệ của Chúa ở cùng cậu!"
"Cầu xin Chúa..."
Giáo Hoàng đưa tay vào trong một cái bát lớn đắt tiền, nhúng nước từ bên trong, rắc lên đầu và quần áo Tề Đẳng Nhàn, miệng cầu nguyện.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi có chút kích động, đây chính là người đứng đầu tôn giáo quyền lực nhất thế giới đang làm lễ cho hắn sao? Sau khi làm phép xong, liệu có thể dùng được “Avada Kedavra” chứ?
"Được rồi, cậu đi xuống đi, hy vọng cậu có thể gánh vác trách nhiệm này." Giáo Hoàng ân cần nói.
“Vâng thưa Giáo Hoàng bệ hạ tôn kính!” Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, sau đó cầm quyền trượng đi xuống sân khấu.
Lúc bước xuống, Tề Đẳng Nhàn khẽ vung quyền trượng, trong lòng thầm niệm chú một câu.
Điều này người ngoài không chút để tâm.
Nhưng Giáo Hoàng biết tên trẻ con này đang làm cái trò mèo gì, chắc lại "Avada Kedavra" chứ gì?!
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn có chút thất vọng, lặng lẽ về chỗ ngồi.
Hồng Y giáo chủ xung quanh đều biểu hiện ra sự ngưỡng mộ, thay nhau chúc mừng hắn thành công trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam.
Christian trầm giọng nói: "Tề giáo chủ, nếu cậu đã trở thành đại giáo chủ khu phía Nam vậy thì phải ra dáng một chút, không thể tùy ý như trước, biết không?”
“Tôi là Tổng giám mục khu vực phía Nam, so với Hồng Y giáo chủ các vị thì chức vụ của ai cao hơn?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi.
"Của cậu." Christian nói.
"Vậy ông nói chuyện với tôi như vậy?" Tề Đẳng Nhàn ngạo nghễ.
“...”
Christine suýt bị tên này làm cho tức chết, hậm hực quay đầu, không nói lời nào.
Tề Đẳng Nhàn sờ quyền trượng trong tay, vẻ mặt mang theo nụ cười nhưng trong lòng lại rỉ máu, tốt xấu gì quyền trượng cũng làm bằng vàng nguyên chất, vậy mà cầm không khác gì khúc gỗ, chút phép thuật cũng không có!