Tuyệt Thế Cường Long

“Sau ba ngày lại nói ba ngày, đã mười ngày rồi anh ơi!”

"Đùi gà của tôi, cuối cùng thì có cho thêm không?”

"Trước kia tôi không có lựa chọn, bây giờ tôi chỉ muốn thêm một cái đùi gà, khó đến vậy sao?"

Dạ Ma gầm lên với cảnh ngục đang chuẩn bị bữa ăn, giơ khay đồ ăn lên đập mạnh xuống bàn kêu vang.

Advertisement

Một đàn em của Dạ Ma nhẹ nhàng kéo góc áo của anh ta, nhỏ giọng nói: “Đại ca…”

Dạ Ma vung tay đẩy tên đàn em của mình ra, cau mày nhìn cảnh ngục đang chuẩn bị bữa ăn nói: “Hôm nay, cái đùi gà này nhất định tôi phải ăn. Dù đại đương gia đến cũng không giữ được! Đây là tôi nói!”

Cảnh ngục nhìn Dạ Ma mặt không biểu cảm, nói: “Nhị đương gia có quy củ, muốn thêm đùi gà thì phải cống hiến. Trước đó anh làm không tốt, ăn bớt xén nguyên vật liệu cho nên mới không cho anh.”

Advertisement

“Đại ca!” Tên đàn em lo lắng, lại kéo vạt áo Dạ Ma lần nữa.

Dạ Ma hừ lạnh một tiếng, nói: "Mẹ kiếp, đừng đụng vào tao, không thấy tao đang xin người ta đùi gà sao?"

Lúc này, Dạ Ma liếc mắt lé nhìn Oán Quỷ vừa nhận một chiếc đùi gà.

"A Di Đà Phật, sau khi rượu thịt đi qua ruột, Phật Tổ lưu lại trong lòng! Thiện tai, thiện tai!" Oán Quỷ vui vẻ ra mặt, cầm khay cơm bước đi.

Ánh mắt Dạ Ma chuyển động, đang định ra tay đoạt lấy, vừa mới ấp ủ suy nghĩ đã phát hiện những người xung quanh đang dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn mình. . ngôn tình hoàn

Không hiểu sao, Dạ Ma có một loại cảm giác nguy hiểm phải tránh, một cảm giác nguy hiểm kinh khủng bao trùm trong lòng mình.

Còn chưa kịp quỳ xuống và hét lên "Tôi là đồ ngốc", anh ta đã cảm thấy một bàn tay to lớn đặt lên vai mình.

Dạ Ma bắt đầu run rẩy toàn thân, suýt nữa thì tè ra quần.

"Đại đương gia hỏi cậu, có muốn ăn đùi gà không?" Giọng của Tham Lam vui sướng khi người gặp hoạ từ bên cạnh truyền đến, anh ta đang cầm trong tay một chiếc đùi gà, nhai một cách thích thú.

Dạ Ma cứng đờ quay đầu lại, khóe miệng run rẩy, nơm nớp lo sợ cười nói: “Đại đương gia, ừm... Tôi, một tên tội phạm lao động cải tạo, sao có thể ăn đùi gà chứ? Đùi gà này vô cùng trân quý, hẳn phải để Đại đương gia ăn trước!”

Oán Quỷ không khỏi gắp mấy ngụm cơm trắng rồi kêu lên: “Thật sự là ngon quá!”

Tề Bất Ngữ đặt tay xuống vai Dạ Ma, trên mặt mang theo ý cười nhạt.

Sau đó, ông ấy liếc nhìn khay cơm, nhíu mày.

“Sao còn lại nhiều đùi gà như vậy?” Tham Lang nói ra điều ông ấy muốn hỏi.

Cảnh ngục nói: “Gần đây công việc rất nhiều, Dạ Ma nói anh ta dẫn dắt tổ sẽ hoàn thành gấp đôi nhiệm vụ cho nên yêu cầu chia đôi phần, kết quả là tổ họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Cho nên những đùi gà này bị dư lại, không chia cho bọn họ.”

Tề Bất Ngữ nói ồ, sau đó để Dạ Ma ngồi xuống bàn ăn trước, lại chỉ vào đùi gà.

Tay chân Tham Lang nhanh nhẹn, bước một bước xa đến, bưng toàn bộ khay thức ăn lên, bên trong chắc có tới hàng trăm chiếc đùi gà.

Anh ta phóng phịch một tiếng, chiếc đùi gà đến trước mặt Dạ Ma.

Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu.

Dạ Ma lập tức cảm động đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, nói: “Đại đương gia nhân từ thiện tâm, đối xử với tôi tốt quá!”

Tham Lang nhịn cười nói: "Đại đương gia nói, không thể lãng phí lương thực. Số đùi gà này đều sẽ do một mình cậu ăn hết.”

Khi anh ta nói lời này, Tề Bất Ngữ đã ngồi ở trước mặt Dạ Ma, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Dạ Ma như vậy.

“Một mình tôi ăn sao?” Dạ Ma nhìn chằm chằm vào đùi gà trong khay, anh ta không khỏi sửng sốt, sau đó sắc mặt tái xanh.

Đùi gà rất ngon nhưng nếu ăn hàng trăm chiếc một lúc thì có thể bị no chết? Cho dù không no chết, nhất định sẽ chán chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui