Chương 269
Tôn Thanh Huyền vui mừng, sau đó mời Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống ghế, chuẩn bị quỳ lạy mời trà.
“Hiện giờ cũng không phải xã hội phong kiến, quỳ xuống này kia tôi không thích, hơn nữa tuổi tác của ông cũng đã cao, tôi sợ ông quỳ tôi sẽ giảm thọ.
” Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ra đỡ không để Tôn Thanh Huyền quỳ xuống, nhận chén trà uống một hơi cạn sạch xem như hoàn thành lễ bái sư.
Tôn Thanh Huyền ý cười đầy mặt, ôm quyền nói với Tề Đẳng Nhàn: “Sư phụ!”
“Chúc mừng Tôn tiên sinh bái sư thành công!”
“Chúc mừng tề đại sư thu được ái đồ!”
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Nhóm khán giả chứng kiến sôi nổi vỗ tay.
Người Kiều gia chết lặng cũng máy móc vô thức vỗ tay theo.
Bọn họ nào có nghĩ tới Tề đại sư Tôn Thanh Huyền một lòng muốn bái làm thầy, người bọn họ khổ tâm muốn nịnh bợ lại thật sự chính là Tề Đẳng Nhàn đâu!
Kiều Thu Mộng như rơi vào trong mộng, đầu óc mơ màng hồ đồ, cả người đều có cảm giác choáng váng, hận không thể tự tát bản thân mình hai cái xem có phải thật sự đang nằm mơ hay không.
“Cái này thì có gì ghê gớm chứ, chỉ là y thuật thôi mà! Y thuật cũng chẳng đại biểu cho quyền lực!” Kiều Thanh Vũ ở một bên hừ lạnh một tiếng, vẫn rất ngoan cố nói.
Người Kiều gia cũng gật đầu theo, cũng dùng ý nghĩ như vậy tới an ủi chính mình.
Tôn Thanh Huyền dẫn Tôn Hữu Vi tới, nói: “Đây là đệ tử Tôn Hữu Vi của tôi, Tôn Hữu Vi, con còn không mau hành lễ với sư công?!”
Tôn Hữu Vi căng da đầu dâng trà: “Đồ tôn Tôn Hữu Vi gặp qua sư công!”
“Ha….
” Tề Đẳng Nhàn cười gượng hai tiếng, cảm thấy có chút quái dị, tuổi chính mình chẳng lớn bao nhiêu mà lại có một lão đồ đệ như vậy, còn có một đồ tôn tuổi so với mình còn lớn hơn, ngẫm lại cũng đều thấy thật buồn cười.
Tôn Thanh Huyền nghiêm mặt nói: “Sư phụ, tôi có chứng bệnh khó giải muốn mời ngài tới giải quyết mới là chính sự.
”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ?’
“Là Kiều lão gia tử của Kiều gia, chứng bệnh đó của ông ta tôi cũng chưa từng thấy qua, cho nên chỉ đành mời ngài phải ra tay.
” Tôn Thanh Huyền thở dài.
Người Kiều gia nghe thấy mấy lời này đều một trận xấu hổ.
Lúc trước Kiều lão gia tử phát bệnh Tề Đẳng Nhàn cũng từng mở miệng nói, nhưng lại bị bọn họ trào phúng các kiểu, thậm chí bảo Kiều Thu Mộng đuổi hắn đi.
Hiện tại cầu đi cầu lại vẫn là cầu tới trên đầu Tề Đẳng Nhàn….
“Kiều lão gia tử là ông nội của vợ tôi, tôi nên trị.
” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Sắc mặt Kiều Thu Mộng đỏ lên, không phải bởi vì thẹn thùng mà là vì nghĩ lại những lời nói lúc trước mình từng nói, cảm thấy hổ thẹn!
Tôn Thanh Huyền hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Người Kiều gia bên này đỡ Kiều lão gia tử tới hiện trường, sau đó Tề Đẳng Nhàn bắt đầu thi cứu….
Bệnh của Kiều lão gia tử là do tà khí nhập thể, Tề Đẳng Nhàn giải thích đơn giản cho Tôn Thanh Huyền một lúc, sau đó tiện tay lật xem mấy thứ tùy thân mà kiều lão gia tử đeo, rồi tháo xuống một chuỗi hạt châu trên cổ tay ông ta xuống.