Chương 442
Một con ngựa Ả rập trị giá sáu ngàn vạn của Dương Phỉ Phỉ chết tại đây, người chịu thiệt cũng không phải là hắn.
Sau khi Dương Quan Quan nghe lời uy hiếp của Dương Phỉ Phỉ, sắc mặt không khỏi trắng bệch, hiển nhiên cô ta vẫn sợ hãi, dù sao thì cô ta bị người nhà họ Dương ức hiếp nhiều năm như vậy, nỗi sợ hãi trong tâm hồn không phải dễ dàng khắc phục được.
“Được rồi, cứ như vậy là được, nhanh chóng đưa người cút đi, đừng cản trở tâm trạng tốt của tôi.
” Tề Đằng Nhàn thản nhiên nói với Triệu Hắc Long.
Triệu Hắc Long đáp: “Vâng ạ! Hợp đồng chuyển nhượng lát nữa sẽ mang đến cho ngài, tôi đưa tên nhóc này đi trước, trở về sẽ dạy dỗ một trận.
”
Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn khoát tay.
Triệu Hắc Long vô cùng dứt khoát, lập tức kéo Triệu Mộng Long đứng dậy, tóm người đi ngay.
Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn theo, đến khi Triệu Hắc Long đã đi rất lâu rồi mới tỉnh táo trở lại.
Dương Quan Quan nhẹ nhàng thở ra, cô ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, hơi cúi đầu, nói: “Cảm ơn anh, Tề tổng!”
Tề Đẳng Nhàn bật cười, nói: “Sau này cô không thể chỉ vung nắm đấm với một mình tôi, đối với bọn người kia cũng phải cứng rắn một chút.
”
“Được.
” Dương Quan Quan ngượng ngùng đồng ý.
Cô ta có một loại sợ hãi tự nhiên với người nhà họ Dương, vốn dĩ không thể vượt qua được.
Hội viên trên sân ngựa bên này, dần dần giải tán, lúc nãy bọn họ đã nói không ít lời nói khó nghe nên sợ bị tìm đến tính sổ.
Tề Đẳng Nhàn không quan tâm, gọi nhân viên công tác đưa họ đến chuồng ngựa chọn ngựa.
Kiều Thu Mộng đi cuối cùng, ánh mắt trở nên vô cùng rối rắm…
(*Nhất ba vị bình trong cụm nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: sóng này chưa yên, sóng khác đã lên; ý chỉ việc này chưa giải quyết xong việc khác đã ập đến.
)
Tâm trạng của Kiều Thu Mộng rất phức tạp.
Lúc trước cô ta xem Tề Đẳng Nhàn thấp kém như con kiến, cho rằng hắn cùng đường bí lối chạy đến ôm chân của Kiều gia.
Tuy nhiên Tề Đẳng Nhàn lại cho thấy nhiều khía cạnh ưu tú, không tầm thường của hắn ra trước mặt Kiều Thu Mộng, những điểm sáng nổi bật đó đều lọt vào mắt cô ta.
Hôm nay, cô ta sẵn sàng tin rằng nguyên nhân tại sao Tề Đẳng Nhàn có thể khiến cho Triệu Hắc Long kiêng kỵ hắn là vì lão tổng thần bí, hơn là tin rằng đó là sự ưu tú của chính bản thân Tề Đẳng Nhàn.
Dương Quan Quan lo lắng vô cùng, Kiều Thu Mộng tâm sự ngổn ngang.
Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển là những người vui vẻ nhất trong trường đua ngựa.
“Quan Quan đáng thương quá, rời Thượng Hải nhiều năm như thế rồi, thậm chí còn chạy sang cả nước ngoài, thế mà người của Dương gia còn không bằng lòng bỏ qua cho cậu ấy!” Lý Vân Uyển cưỡi trên lưng một con bạch mã, đi chậm lại, quay đầu về phía Tề Đẳng Nhàn, thở dài nói.
“Trong đại gia tộc không còn hiếm gì những hiềm khích, đấu đá tranh giành, đặc biệt là những người không có hậu thuẫn như cô ấy, càng dễ bị bắt nạt, phải chịu thiệt thòi.
” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, bình tĩnh nói.
Tề gia ở đế đô cũng là một đại gia tộc, hắn từ nhỏ đã quá quen với những chuyện như này rồi.
Ba của Dương Quan Quan là người có vấn đề về trí tuệ, hơn nữa khi còn trẻ đã mất sớm.
Mẹ của cô ta cũng không có gia cảnh gì, gả đến Dương gia đơn giản chỉ vì tiền, sau đó vì không thể chịu nổi áp lực mà bỏ lại cô ta, rời khỏi nhà họ Dương.