Tuyệt Thế Cường Long


Chương 458
Ngô thiếu vội vàng vẫy vẫy tay, cười nói: “Diệp tiên sinh nói đùa rồi, có thể dùng một triệu để gặp Diệp tiên sinh là vinh hạnh của chúng tôi, sao có thể để Diệp tiên sinh trả lại được?”
Kiều Thu Mộng bị những lời này của Diệp Phong làm cho trở nên có hơi xấu hổ, nói: “Xin lỗi, Diệp tiên sinh, là tôi nói sai rồi! Ngài có thể suy xét lại một chút hay không? Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, tùy ngài ra giá.


Diệp Phong nói: “Không phải vấn đề ra giá hay không, mà là tôi không muốn dây vào chuyện này.

Được rồi, hai vị chậm rãi uống đi, tôi còn có việc gấp!”
Sau khi nói xong lời này,Diệp Phong vỗ vỗ đầu gối của mình, từ trên sô pha đứng dậy.

Ngô thiếu nói với Kiều Thu Mộng: “Đều do cái tên Tề Đẳng Nhàn ngu ngốc kia, trêu chọc ai không chọc, vậy mà lại đi trêu chọc loại người như Lý Thiên Lạc!”
“Bây giờ còn liên luỵ đến Tập đoàn Kiều thị của nhà cô, thật là tội đáng muôn chết!”
“Mộng Mộng, cô nên sớm rời xa tên ngu ngốc Tề Đẳng Nhàn kia một chút, nếu vậy thì bây giờ cũng không lâm vào khốn cảnh như vậy.


Kiều Thu Mộng cười khổ.

Diệp Phong mới vừa bước chân đi lại bởi vì những lời này mà quay lại, xoay một vòng tròn, hỏi: “Cậu vừa nói Tề Đẳng Nhàn?”
“Đúng vậy, một cảnh ngục nho nhỏ ngu xuẩn, dẫm phải vận cứt chó thăng chức rất nhanh, nơi nơi đắc tội với người khác, quả thực là một tên não tàn!” Ngô thiếu hùng hùng hổ hổ mà nói.

Diệp Phong xác định Tề Đẳng Nhàn trong lời Ngô thiếu chính là Tề Đẳng Nhàn mà anh ta quen biết, hung hăng nhướng mày một cái, một cái tát “bốp” một tiếng liền nện lên mặt Ngô thiếu.

Cả người Ngô thiếu trong nháy mắt liền ngã quỵ xuống sô pha, máu me đầy mặt, một cái tát này đánh cũng đủ tàn nhẫn!
“Diệp tiên sinh?!”
Kiều Thu Mộng nhịn không được kinh hô một tiếng, cô ta không rõ tại sao Diệp Phong lại đột nhiên ra tay cho Ngô thiếu một cái tát.

Diệp Phong vẻ mặt lạnh lùng, cứ như vậy nhìn Ngô thiếu.

Các khách hàng xung quanh cũng hoảng sợ, không biết chuyện gì khiến cho Diệp Phong tức giận như vậy.

Ngô thiếu che gương mặt của mình lại, vẻ mặt tràn đầy uất ức và nén giận, lại không dám nổi giận, chỉ có thể xấu hổ hỏi: “Diệp tiên sinh, tại sao lại đánh tôi?”
Diệp Phong cười lạnh nói: “Ngay cả Nhị đương gia mà cậu cũng dám sỉ nhục? Tôi thấy cậu chán sống rồi! Hay là cậu không biết, người tôi kính trọng nhất chính là hắn?”
“Nhị đương gia nào vậy?” Ngô thiếu sửng sốt.

Diệp Phong vẻ mặt lạnh nhạt, một cái tát vừa rồi đã kinh động đến mấy cấp dưới của của anh ta.

“Hừ, cái đồ phế vật, ếch trong giếng không thể thấy biển, sâu mùa hè không thể thấy băng!” Đối với chuyện Ngô thiếu không biết uy danh của Tề Đẳng Nhàn, Diệp Phong khịt mũi coi thường.

Mấy năm Diệp Phong ở nhà tù U Đô cũng gây ra không ít chuyện, nhưng có lần nào không phải là bị Tề Đẳng Nhàn miệng rộng chỉnh đốn đến chết đi sống lại?
Vậy mà Ngô thiếu lại dám nói Tề Đẳng Nhàn là ngu xuẩn?
Thế anh ta bị đồ ngu xuẩn chỉnh đốn, chẳng phải là ngay cả đồ ngu xuẩn cũng không bằng?
Diệp Phong vung tay lên, các cấp dưới vây quanh tiến lên.

Kiều Thu Mộng vội vàng nói: “Diệp tiên sinh, không phải hắn cố ý đâu, xin ngài đừng tức giận!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui