Chương 461
“Chính là bởi vì hai người đã ly hôn nên tôi mới càng khẩn trương đấy! Các người vừa ly hôn, tôi liền ở cùng anh, cái này có thỏa đáng không?” Lý Vân Uyển trợn trắng mắt.
“Cô biết không thỏa đáng, nhưng cô vẫn cứ làm mà!” Tề Đẳng Nhàn hơi hơi mỉm cười.
Lý Vân Uyển nhịn không được duỗi tay véo hắn, có hơi nổi giận, làm như cô ta đê tiện lắm không bằng, tức giận nói: “Cái tên EQ thấp, anh cứ cả đời không bằng cầm thú đi!”
Tề Đẳng Nhàn hung hăng uống một ngụm rượu, tựa như thêm can đảm cho bản thân, lớn tiếng nói với Diệp Phong: “Tiểu Diệp Tử, chuẩn bị xe cho tôi, đưa tôi trở về!”
Diệp Phong tất nhiên là vội vàng đồng ý.
Lý Vân Uyển còn cảm thấy Tề Đẳng Nhàn tức giận, làm sao đoán được hắn định kéo cả mình vào.
“Hôm nay tôi phải làm cho cô biết, tôi tuyệt đối không phải không bằng cầm thú!”
Lão đồ tể đã từng nói với Tề Đẳng Nhàn ——
Một khắc khi cậu trở thành đàn ông chân chính, khi trong tay nhéo hai cái màn thầu nóng hầm hập, cậu mới biết được, khoảng thời gian từ lúc sinh ra từ trong bụng mẹ cho đến một khắc trước đó đều sống uổng phí.
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy lão đồ tể không lừa mình, chẳng qua bản thân cũng phải chịu tội một chút, đầy sau lưng đều là vết cào của móng tay dài để lại, nhìn qua gương một chút, quả thực là thảm đến không nỡ nhìn.
“Quả nhiên là ngự tỷ giả, làm như cái gì cũng biết, trên thực tế bản thân cái gì cũng không biết.
” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được nhe răng trợn mắt mà cười, phía sau lưng nóng rát nhưng trong lòng lại hân hoan.
Một đợt trêu đùa, ước chừng tốn hơn một tiếng đồng hồ mới đi vào chính đao, thật sự là gian khổ, không dễ dàng.
Nhưng mà, sau khi nắm giữ kỹ xảo liền sảng khoái như Đường Tăng trải qua tám mươi mốt kiếp nạn lấy được chân kinh.
Kiều Thu Mộng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển cũng coi như đã hoàn toàn bỏ được gánh nặng tâm lý.
“Cười cười cười, cười cái em gái anh! Cái tên không có tiền đồ này, còn có mặt mũi nói bản thân tung hoành giữa vạn bụi hoa, giữa váy dài lắc lư, chỉ có năng lực như này?” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng đá Tề Đẳng Nhàn một cái, khó chịu nói.
m.
“Ha ha, không phải do đã lâu không lâm trận sao?” Tề Đẳng Nhàn cười ngượng, hắn cũng trải qua lần đầu lúng lúng.
“Lâu rồi không ra trận? Có phải anh có bệnh gì hay không? Có cần ngày mai đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một chút không?” Lý Vân Uyển quan tâm hỏi.
Tề Đẳng Nhàn lại bị câu quan tâm này làm cho tức giận, người đàn ông nào có thể thừa nhận chính mình không được chứ? Huống chi, đây là trải nghiệm lần đầu của hắn có được không, nhanh một chút cũng rất bình thường.
Vì thế, Lý Vân Uyển khiêu khích và đùa giỡn Tề Đẳng Nhàn quá độ, rốt cuộc cũng nhận được báo ứng của bản thân.
Ngày hôm sau Lý Vân Uyển không còn sức lực để rời giường.
Ngủ một giấc tỉnh lại, cảm giác xương cốt như tan thành từng mảnh, thân thể nằm trong một lồng ngực vừa rắn chắc lại ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn.
“Đồ chó!”
Lý Vân Uyển mở to mắt liền nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang nhìn cô ta, đỏ mặt, hung hăng mắng một tiếng.