Chương 472
“Tên nhóc này có lai lịch gì, chỉ với một cuộc gọi, lại có thể khiến tỷ phú giàu nhất Trung Hải Vương Vạn Kim chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã cho cậu ta”.
“A…cậu ta không phải đang nói đùa, mà thực sự đã làm được rồi”.
“Trời ơi, là trung tâm thương mại Phi Mã đấy, chỉ bằng một cuộc điện thoại, là có thể dễ dàng đổi chủ luôn sao, tôi không phải nằm mơ đó chứ? “.
Mọi người nghe những lời mà thư ký Lỗ nói, tất cả đều có chút bàng hoàng, dù sao thì, giá trị của trung tâm thương mại Phi Mã cũng không hề nhỏ.
Vương Vạn Kim thế mà lại bàn giao chuyển nhượng nó cho người khác.
“Vương thiếu đã nghe rõ chưa? , bây giờ tôi chính là chủ của trung tâm thương mại này” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Vương Đông, nhàn nhạt nói.
Vương Đông giống như bị đâm một mũi tên vào trúng ngực, sắc mặt trở nên trắng bệch, cậu ta nằm mơ cũng không thể nào ngờ tới, cái tát này lại đến nhanh như thế.
Sắc mặt của Dương Phỉ Phỉ cũng rất khó coi,sức ảnh hưởng của Tề Đẳng Nhàn nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ta.
Lần trước, hắn có thể đánh bại Triệu Mộng Long, hơn nữa còn khiến Triệu Hắc Long, lần này chỉ với một cuộc điện thoại đã khiến tỷ phú giàu nhất Vương Vạn Kim chuyển nhượng một khu trung tâm thương mại.
Vương Đông không nói nên lời, sự thật không thể chối cãi, trung tâm thương mại đã bị bố chuyển nhượng cho Tề Đẳng Nhàn rồi, cậu ta còn có thể nói được gì nữa?
“Vị chủ tiệm này, vừa rồi không phải anh rất lợi hại sao? Còn muốn mở thêm chi nhánh nữa mà?”
“Vậy thì thật sự ngại quá, bắt đầu từ ngày hôm nay, cửa hàng này của anh không được mở ở đây nữa, lập tức cút ra khỏi khu trung tâm thương mại của tôi”
“Ngoài ra, một vài chủ tiệm khác vừa gây náo loạn, làm phiền các vị bước ra đây, nói những gì mà bản thân vừa nói một lần nữa”.
Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn chủ tiệm túi xách Chanel, sau đó lại quét mắt nhìn đám đông đông.
Chậm rãi nói
Một vài chủ tiệm vừa rồi náo loạn sau khi nghe xong câu đó đều không dám mở miệng, hiện tại Tề Đẳng Nhàn mới là chủ của khu trung tâm thương mại này, nếu bọn họ còn dám lải nhải, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Chủ tiệm túi xách Chanel khóc không ra nước mắt, nếu để mất cửa hàng ở trung tâm thương mại này, chắc chắn sẽ gây tổn thất rất lớn cho anh ta.
Trung tâm thương mại Phi Mã là nơi tập trung rất nhiều cửa hàng sang trọng , là nơi đốt tiền lớn nhất ở Trung Hải, nếu như ra khỏi đây, có lẽ sẽ không còn ai vào cửa hàng Liên Môn nữa.
“Tôi sai rồi, Tề tổng, tôi thực sự biết sai rồi, chiếc túi kia tôi tặng cho cô gái ấy”.
Chủ cửa tiệm vội vàng xin lỗi, cố gắng nhận được sự tha thứ.
“Không cần đâu, anh lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ở trong khu trung tâm này thêm một lần nào nữa”.
Tề Đẳng Nhàn không khách khí mà nói thẳng.
Dương Quan Quan nghe đến đây, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hả giận, rõ ràng cô ta là nhìn trúng chiếc túi đó trước, nhưng chủ cửa tiệm lại đi nịnh hót Dương Phỉ Phỉ và Vương Đông.
Tề Đẳng Nhàn lại liếc nhìn Dương Phỉ Phỉ nói: “Muốn làm hùm làm hổ thì cút về Thượng Hải của cô, đừng làm bộ làm tịch ở Trung Hải”.
“Từ bây giờ trở đi, toàn bộ khu trung tâm thương mại Phi Mã, không được phép bán bất cứ sản phẩm nào cho cô ta, nếu bán, bản thân cũng tự giác dọn đồ rồi cút xéo khỏi đây”.
“Dù chỉ là một cốc thức uống, cũng không bán cho cô ta”.