Tuyệt Thế Cường Long


Chương 478
Đám người còn lại trao đổi mắt với nhau, đều chẳng ai có gan đi lên cản.

Chuyện này thực quá khoa trương, ở đây ít nhiều cũng phải hơn hai mươi ba người đều cầm theo dao chặn hẻm một mình Tề Đẳng Nhàn, kết quả lại là tự tổn thất lực lượng.

“Hồi hồn chưa, quỷ hèn nhát!” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, nói.

“Á? Tôi… tôi vẫn còn sống!” Dương Quan Quan kinh ngạc, đứng thẳng người dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Tề Đằng Nhàn thở hắt một hơi, lâu lắm rồi hắn không chơi hỗn chiến, vừa mới tập trung tinh thần cao độ, hiện tại thả lỏng, quả thật thấy hơi mệt mỏi.

Dương Quan Quan giơ tay lên nhìn, thấy hai hai tay mình vậy mà toàn máu, không khỏi sợ hãi hét lên: “Tôi tôi tôi… tôi bị thương rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nhất thời dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Đấy là máu của ông!”
Dương Quan Quan cả kinh, nhận ra người bị thương thật sự không phải mình, lại nhìn vết dao trên lưng Tề Đẳng Nhàn, cả người cô không khỏi run lên, không ngừng rơi nước mắt.

“Mau chóng về nhà.

” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn nói.

Dương Quan Quan không dám nhiều lời, nói: “Lát nữa tôi giúp anh xử lý.


Cô dìu Tề Đẳng Nhản trở về chung cư mà mình thuê, căn hộ này không lớn, nhưng trang trí nhìn trông rất ấm cúng, chỉ một mình cô ở, đúng là rất phù hợp.

“Tôi đi lấy hòm thuốc, anh cứ ngồi nghỉ một lát đi.

” Dương Quan Quan có vẻ hơi luống cuống tay chân.

Tề Đẳng Nhàn ngồi trên sô pha, vừa ngồi xuống đã thấy không đúng lắm, hắn duỗi tay ra sau mông, vậy mà móc ra một cái quần lọt khe.

Đúng lúc Dương Quan Quan ôm hòm thuốc ra ngoài, nhìn thấy quần mình trong tay Tề Đằng Nhàn, mặt cô lập tức đỏ ửng lên, xông lên giật lại đồ.

“Xin lỗi, tôi ở một mình, nên thường cũng không mấy dọn dẹp.

” Dương Quan Quan đỏ mặt nói, nhét nó vào trong túi của mình.

“Kiểu dáng này lỗi thời rồi, mau đổi loại mới đi.

” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Mặt mũi Dương Quan Quan càng đỏ tợn, nói: “Anh cởi quần áo ra đi, tôi bôi thuốc cho anh.


Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí, cởi thẳng áo ra, phơi hết dáng vóc cơ thể trai tráng của mình.

Lúc hắn mặc đồ trông thì có vẻ gầy, nhưng lúc cởi áo ra, những thớ cơ săn chắc cùng đường cong cơ thể hoàn mỹ đã không thể giấu nữa.

Dương Quan Quan sau khi nhìn thấy thân thể đẹp đẽ này, không khỏi kinh ngạc một phen.

Cô lấy cồn giúp Tề Đằng Nhàn rửa sạch miệng vết thương, kiên nhẫn xử lý bên ngoài, trong quá trình này, Tề Đằng Nhàn chẳng hừ một tiếng, rặt một bộ như đã quá quen với sự đau đớn này.

Nhớ tới chuyện trong hẻm hồi rồi, Dương Quan Quan thật lòng cảm thấy kinh tâm động phách, quá nguy hiểm, không cẩn thận một chút thì mạng cũng đi tong.

“Không đau nhỉ?” Dương Quan Quan cẩn thận dò hỏi.

“Cô thử không?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không hỏi vặn.

Dương Quan Quan sợ hãi rụt cổ mình, nói: “Vừa rồi nguy hiểm quá, may mà anh ở đấy, cũng cảm ơn anh hồi nãy không bỏ tôi lại.


Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô là thuộc hạ của tôi, tôi bỏ cô thế nào được?”
Trong lòng Dương Quan Quan rất cảm động, nói: “Trước đó tôi có chút hiểu lầm với anh, quả thật là không nên lắm, anh là một người tốt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui