Chương 53
Tề Đẳng Nhàn lười lặp lại lời nói, trực tiếp ngồi xuống sofa, chờ người Khang gia tới cửa tìm phiền toái.
“Người tới lần này thật sự là Khang Hướng Vinh sao?!” Kiều Quốc Đào nhấp môi hỏi.
“Không thì chú nghĩ là ai?” Kiều Quốc Đống tức giận đáp lại.
Kiều Quốc Đào cảm thấy đầu ong ong kêu, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn thở dài “Thu Mộng nói cũng không sai, cháu nhanh rời khỏi đây, chạy được càng xa càng tốt.
”
“Kiều gia chúng ta nhiều người như vậy sẽ chạy không thoát được….
”
“Nhưng một mình cháu có thể còn có cơ hội.
”
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, đùa cái gì vậy, chỉ là một tên nhãi nhép Khang Học Quyền mà thôi, đáng để hắn phải chạy trốn sao?
Nếu để những tên nhóc kia trong ngục giam biết mình bị một tên ngốc dọa sợ tới mức phải chạy trốn thì về sau sao có thể đảm đương làm Nhị đương gia tiếp, còn quản giáo bọn họ thế nào được?
Ngón tay của Bàng Tú Vân run rẩy chỉ vào Tề Đẳng Nhàn nói “Đều tại cậu….
Đều tại cậu! Cậu thật không phải là cái thứ gì tốt cả, nếu không phải tại cậu thì Kiều gia chúng tôi sẽ gặp phải tai họa như vậy hay sao?”
“Người tới chính là Khang Hướng Vinh đấy….
Vậy mà cậu còn dám nói là nhân vật nhỏ!”
“Cậu biết Khang Hướng Vinh là ai sao?”
“Một nhà mười tám người của doanh nhân ở phương bắc chết như nào cậu có biết không?!”
“Chẳng những cậu đắc tội Khang Học Quyền còn đâm xuyên qua tay anh ta, còn dám nhục nhã người ta….
Cậu cậu cậu….
”
Người của Kiều gia cũng đều tức giận trợn mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, hận không thể đánh chết hắn.
Chỉ là một cảnh ngục nhỏ mà thôi, lại càn rỡ như thể mình là thủ lĩnh một quốc gia không bằng, nơi nơi gây chuyện thị phi, thậm chí chọc tới Khang gia còn giống như chẳng hề để ý.
Cũng đúng lúc này, máy bay tư nhân của Khang gia đáp xuống ở sân bay Trung Hải.
Một lão già tóc bạc mặc trang phục thời đường màu đen, quần cũng màu đen, đi giày vải trắng chậm rãi từ trên máy bay đi xuống.
Hốc mắt của ông ta trũng sâu, mũi ưng môi mỏng, gương mặt tựa như đao tước rìu khắc, khí chất cả người đầy vẻ âm trầm!
Ông ta chính là phó quản gia của Khang gia – – Khang Hướng Vinh!
Cái tên Khang Hướng Vinh này có thể ngăn tiếng trẻ con khóc, người lớn ở Khang gia thường xuyên nói với lũ trẻ con rằng “Nếu con còn khóc thì lát nữa sẽ cho con ngủ chung với phó quản gia!”
“Phó quản gia!”
Sắc mặt của tam thiếu gia Khang Học Quyền lập tức trở nên nghiêm túc sau khi nhìn thấy Khang Hướng Vinh, cung cung kính kính ôm quyền khom lưng.
“Tam thiếu gia.
” Khang Hướng Vinh cười cười duỗi tay đỡ Khang Học Quyền dậy “Tam thiếu gia làm đại lễ lớn như vậy thì sao tôi đảm đương nổi?”
Khang Học Quyền nói “Phó quản gia, thật xin lỗi ông, chưa nói gì đã gọi ông tới đây.
”
Khang Hướng Vinh chú ý tới thương tích trên tay Khang Học Quyền, sắc mặt trầm xuống nói “Tam thiếu gia không cần khách khí như vậy, tôi là phó quản gia của Khang gia, làm bất cứ điều gì giúp tam thiếu gia cũng là bổn phận!”
Nhóm con nhà giàu xung quanh Khang Học Quyền đều run lên, một đám dùng ánh mắt kính sợ nhìn Khang Hướng Vinh.
Có người từng nói Khang Hướng Vinh từng là xã hội đen, sau bị Khang gia thu phục….