Chương 546
từ ngại tuyết lạnh lùng nói: “Vấn đề xác thật không lớn nhưng hắn dám động thổ trên đầu mình khiến mình cảm thấy khó chịu lắm!”
Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Hắn có nhảy lên nhảy xuống như nào cũng vô dụng thôi, tập đoàn Hướng thị nên ngã thì vẫn sẽ ngã.
”
Từ Ngạo Tuyết cắn răng nói: “Tên vương bát đản này còn ở trong điện thoại nói lại một lần nữa những lời trước đó nói với mình, mình thật sự muốn nhìn thử xem cuối cùng là ai sẽ phải vẫy đuôi lấy lòng!”
Ngọc Tiểu Long không đáp lại nữa.
Bên này Tề Đẳng Nhàn ném điện thoại trở về trong tay Vương Vạn Kim xong, sắc mặt Vương Đông có thể sánh ngang với màu đất, giận dữ hét: “Họ Tề kia, cậu có biết là vừa rồi cậu nói chuyện với ai hay không hả?”
“Ngay cả khi cậu muốn nói vậy đi nữa thì cũng đừng có nên dùng điện thoại của ba tôi mà nói chứ!”
“Đó là Từ Ngạo Tuyết đấy! Cậu làm như vậy sẽ hại chết người đấy!”
Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên nói: “Lão Vương muốn quay đầu đập tiền vào tập đoàn Hướng thị, vô luận như thế nào đi nữa cũng sẽ đắc tội với Từ Ngạo Tuyết thôi.
So với chậm rãi lên men thì chi bằng để tôi tới cho nhanh.
”
“Lại nói, Từ Ngạo Tuyết thì có gì mà đáng sợ, còn không phải là chân hơi dài một chút thôi sao?”
“Có tôi ở đây, cô ta không dậy nổi sóng gió gì đâu.
”
Vương Vạn Kim cũng nói: “Được rồi, nếu đã quyết định như vậy thì không cần phải dong dài gì nữa! Ba tỷ này một chút nữa tôi sẽ đầu tư vào tập đoàn Hướng thị.
”
Trợ lý Lỗ và Vương Đông thấy tâm ý của Vương Vạn Kim đã quyết, hơn nữa cũng đã hoàn toàn đắc tội với Từ Ngạo Tuyết rồi, việc này thật sự không còn đường để lui nữa.
Vương Đông hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, trận này không thể thua được, nếu mà thua thật thì tập đoàn Vương thị cũng nhất định xong luôn!
Ba tỷ có lẽ không thể khiến tập đoàn Vương thị phá sản được nhưng Từ Ngạo Tuyết sẽ tiếp tục ngồi yên mà nhìn tên “Phản đồ” Vương Vạn Kim này làm nhà giàu số một Trung Hải nữa sao?
Dương Quan Quan cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, cô ta vốn dĩ còn cảm thấy khẳng định hôm nay nhất định sẽ không làm nên trò trống gì cả, sao có thể dự đoán được vậy mà Tề Đẳng Nhàn có thể thuyết phục được Vương Vạn Kim thật đâu!
Hơn nữa còn có thể khiến Vương Vạn Kim đầu tư luôn ba tỷ kia vào tập đoàn Hướng thị nữa.
Việc này đối với tập đoàn Hướng thị không chỉ đơn giản nhẹ nhàng như giảm bớt áp lực mà thậm chí có thể so sánh ngang với đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, hẹn gặp lại trong yến hội ngày mai.
” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
“Tốt, không gặp không về!” Vương Vạn Kim đứng dậy đưa tiễn.
Chờ sau khi hai người rời khỏi tập đoàn Vương thị rồi, Vương Đông mới không cam lòng hỏi: “Ba, ba dựa vào cái gì mà tin tưởng hắn như vậy?”
Vương Vạn Kim lại chỉ quét mắt nhìn anh ta một cái, thuận miệng nói: “Đến lúc đó con sẽ biết!”
Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan với đi không lâu, tin tức tập đoàn Vương thị rút vốn đầu tư đập tiền vào tập đoàn Hướng thị đã truyền đi lan tràn khắp nơi ở Trung Hải.
“Vương Vạn Kim điên rồi sao? Có tiền cũng không biết kiếm, lại cầm đi ném xuống sông như ném đá chơi?”
“Nhà giàu số một Trung Hải họ Vương tung hoành Trung Hải cũng vài thập niên rồi, lúc này là già cả nên mắt mờ sao? Hay là không nhìn cho rõ tập đoàn Hướng thị kia chỉ dựa vào ba tỷ của ông ta là có thể cứu được vậy!”
“Tôi cảm thấy chắc là Vương Vạn Kim điên thật rồi, đầu óc bị nước vào nên mới có thể ra một quyết sách như vậy.
”