Chương 561
“Không biết rốt cuộc nhà giàu số một Vương Vạn Kim nghĩ như thế nào vậy, sao lại lâm thời thay đổi chủ ý đi xem trọng tập đoàn Hướng thị chứ?”
“Có lẽ là có liên quan tới vị tổng giám đốc thần bí đó đi, dù sao đây cũng là cây át chủ bài duy nhất mà Hướng tổng có thể đánh ra được!”
Vương Vạn Kim mặc một thân tây trang màu trắng bước vào, khí chất của ông ta nho nhã duỗi tay chào hỏi với mọi người lại rước thêm một phen tranh cãi nghị luận.
Vương Hổ cũng đi tới trước mặt Vương Vạn Kim, nói: “Vương tổng, hai người chúng ta dù sao năm trăm năm trước cũng là người một nhà, là người cùng chung một gốc gác thì tôi không thể không nhắc nhở ông một câu, đừng dễ dàng tin vào lời gièm pha của tiểu nhân!”
Vương Vạn Kim cười ha ha vỗ vỗ bả vai của Vương Hổ, nói: “Tôi cảm ơn ý tốt của Vương thiếu gia, nhưng dù sao tôi cũng đã chìm nổi trong biển thương trường nhiều năm như vậy rồi, tự có phán đoán của chính mình.
”
Từ Ngạo Tuyết bình tĩnh nói: “Trước khi sự việc được hoàn toàn xác định thì thái độ của tập đoàn Từ thị chúng tôi đối với Vương Vạn Kim tiên sinh vẫn luôn là đón chào ngài.
”
“Cảm ơn Từ tổng, Từ tổng khách sáo quá rồi!” Vương Vạn Kim vội vàng chắp tay.
Mã Song Long dẫn theo đoàn đội livestream nhìn thấy trong hiện trường xuất hiện nhiều đại lão như vậy thì tay hơi run một chút.
“Như thế này cũng quá kinh khủng rồi, đây là nhân mạch của đại tiểu thư Từ gia ở Đế Đô sao?” Trong lòng Mã Song Long khiếp sợ, nếu có thể trèo cao lên được với người phụ nữ như vậy thì tương lai nhàn tản như mây trôi cũng không phải nói chơi.
Ngọc Tiểu Long đi tới trước mặt Hướng Đông Tinh, nhàn nhạt hỏi: “Sở Vô Đạo mà cô dựa vào đâu, sao anh ta không tới?”
Từ Ngạo Tuyết cũng quay đầu dùng một loại ánh mắt khiêu khích nhìn Hướng Đông Tinh nói: “Không phải là Sở Vô Đạo thấy thế trận quá lớn nên không dám tới đó chứ?”
“Sở Vô Đạo!”
“Tên của tổng giám đốc thần bí đó là Sở Vô Đạo phải không?”
Hai người Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trong đoạn đối thoại nọ nắm bắt được không ít thông tin.
Cảm xúc của Kiều Thu Mộng hơi kích động, cuối cùng cũng biết được tên họ thật sự của vị tổng giám đốc thần bí đó rồi!
“Sở Vô Đạo? Anh ta là ai thế, vốn dĩ tôi cũng chẳng quen biết gì anh ta.
” Khoé miệng Hướng Đông Tinh hiện lên một mạt ý cười lạnh, nhàn nhạt trả lời.
“Đừng có mà ở đây giả ngu giả ngơ, người có thể chống đỡ cho cô đến hiện tại vẫn chưa đầu hàng còn không phải là anh ta sao? Nhưng cô cảm thấy rằng anh ta có thể cứu được cô không?” Từ Ngạo Tuyết hỏi.
Ngay lúc này, một chiếc Maybach chậm rãi dừng lại ở cửa lớn khách sạn.
Cửa xe mở ra, người đi xuống mặc một thân tây trang màu đen, một người đàn ông có khuôn mặt hơi tái nhợt hơn ba mươi tuổi.
Người đàn ông này đúng là Sở Vô Đạo vừa mới ra tù cách đây không lâu!
Ánh mắt Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nhìn qua, trầm giọng nói: “Sở Vô Đạo tới rồi!”
Từ Ngạo Tuyết cũng quay đầu lại nhìn Sở Vô Đạo mới từ trên xe bước xuống.
Sở Vô Đạo mang theo một loại khí chất bệnh tật đầy người, cười cười nói: “Thật ngại quá, kẻ hèn Sở Vô Đạo không mời tự tới, xin lỗi vì đã làm phiền lòng mọi người!”