Chương 582
Thì ra là xe của Kiều Thu Mộng gặp trục trặc gì đó, lái không được, cho nên dừng ở chỗ này gọi điện thoại, chuẩn bị gọi người đến sửa.
Nhưng mà lúc này đã muộn, người đến cũng khá chậm chạp, đợi nửa ngày cũng chưa tới.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi giúp cô xem qua, hẳn là không phải là vấn đề lớn gì.
”
Kiều Thu Mộng vừa định nói không cần phiền đến hắn, Tề Chờ Nhàn đã nhấc mui xe lên, rất nhanh tìm được nguyên nhân.
“Dây bị lỏng thôi, vặn một cái là được rồi.
” Tề Chờ Nhàn đưa tay vào, vặn hai cái ốc vít, ngay cả cờ lê cũng không cần, đã giải quyết xong.
Kiều Thu Mộng thử khởi động, quả nhiên đã không có vấn đề gì nữa.
Lý Vân Uyển cười nói: “Mộng Mộng, cậu có thể tiết kiệm được một khoản tiền sửa xe và tiền kéo xe rồi!”
Kiều Thu Mộng cũng cười cười, chỉ có điều cười rất mất tự nhiên, phất phất tay nói: “Trong nhà đang thúc dục tôi về, tôi về trước đây, cám ơn!”
Sau khi nói xong lời này, cô đạp chân ga xuống, xe lướt như bay đi mất, đi rất nhanh.
Cô rời đi nhanh như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy đây là đang hoảng hốt lo sợ.
“Tại sao ở trên đường lại gặp phải bọn họ…” Trong tim Kiều Thu Mộng chỉ cảm thấy rất khó chịu, giống như có cái gì mất đi.
Không khỏi nhớ tới câu thoại kinh điển liên quan đến một vạn năm trong< Đại Thoại Tây Du>.
“Mình cùng hắn không hề có tình cảm, nghĩ gì đến một vạn năm? Suy nghĩ nhiều rồi.
” Kiều Thu Mộng trực tiếp diệt trừ cảm giác khó chịu trong lòng, lái xe càng lúc càng nhanh.
Trong lòng có cảm giác kỳ quái cũng không chỉ có một người Kiều Thu Mộng, đến cả Tề Đẳng Nhàn cũng không khỏi càng có cảm xúc với bài thơ kia của Nạp Lan Tính Đức.
Nhân sinh nếu còn như lúc ban đầu gặp.
*Nguyên văn:
人生若只如初見,
何事秋風悲畫扇。
等閒變卻故人心,
卻道故人心易變。
Tạm dịch:
Nhân sinh nếu như lúc mới gặp
Thì đâu có gì phải phiền muộn.
Thay đổi là điều thường thấy ở con người, Sao lại trách lòng người dễ đổi?
-Nguồn: Internet-*
Đm làm gì có nơi nào dễ dàng như vậy chứ… Đcmn mới gặp!
Hắn chở Lý Vân Uyển dọc theo đường trở về, hai người thậm chí còn không hề nói chuyện, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, bầu không khí cứ như vậy đột nhiên lúng túng.
Lý Vân Uyển cảm thấy mình có lẽ hẳn là nên thẳng thắn với Tề Đẳng Nhàn một chút, dù sao, hắn chia tay Kiều Thu Mộng, với việc cô có nhiều tin tức nhưng lại giấu mà không nói, cũng có quan hệ rất lớn……
Sau khi trở lại biệt thự “Vân Đỉnh Thiên Cung”, Lý Vân Uyển ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện này với Tề Đẳng Nhàn.
“Thật ra chuyện này cũng trách tôi, nếu lúc ấy tôi nói hết cho cô ấy những gì tôi nhìn thấy, thái độ của cô ấy đối với cậu chắc hẳn sẽ không như vậy.
”
“Hiện tại nhìn thấy cô ấy khổ sở và xấu hổ như vậy, trong lòng tôi cũng rất băn khoăn…”