"Taekwondo? ".
"Một môn võ đáng để học thử, đáng tiếc là quá chú trọng cách di chuyển, dẫn đến năng lực võ thuật phần thân trên quá yếu".
"Nếu như có thể kết hợp với thái cực quyền, ngược lại cũng không tệ".
Sau khi Tề Đẳng Nhàn giải quyết Lý Hạo Dân xong, mặt hắn lạnh nhạt đánh giá.
Trần Ngư chậc lưỡi nói:" Dáng vẻ cũng khá đẹp trai đó chứ, có phong độ của tông sư, có lẽ chỉ có những lúc như thế này tên nhóc kia mới khiến người khác hài lòng nhỉ?".
Lý Vân Uyển gật đầu đáp:" Cho là như vậy đi, bình thường cậu ta ngứa đòn lắm".
Sắc mặt đám vệ sĩ của Tôn Dĩnh Thục bỗng thay đổi, lập tức bao quanh cô ta, không cho Tề Đẳng Nhàn bất cứ cơ hội nào.
"Trình của các người quá kém, không bảo vệ nổi đại bổng tử phu nhân đâu, tôi muốn giết bà ta, có gấp đôi người cũng vô dụng". Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói, ánh mắt mang theo sự khinh thường và giễu cợt.
Park Sung Sin ở một bên miệng cũng sắp rớt xuống đất luôn rồi. Cựu quán quân vô địch taekwondo thế giới, thế mà lại không phải là đối thủ của hắn? Bị hắn đánh bại dễ dàng như vậy? Đùa kiểu gì thế?.
Trong lòng anh ta vô cùng hoảng sợ, trước đây có mấy lần anh ta chủ động tìm Tề Đẳng Nhàn đánh nhau. Cũng may là cuối cùng không thành công. Nếu không người bị đánh thành đầu heo, e rằng chỉ có thể là anh ta.
Gương mặt xinh đẹp của Tôn Dĩnh Thục vô cùng khó coi, cô ta đường đường là một trong những bà trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh, thế mà lại bị người khác làm cho mất mặt?.
Một lát sau, Tôn Dĩnh Thục nói:" chỉ có thể đánh đấm, cũng chẳng có tác dụng gì".
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Đúng là chẳng có tác dụng, nhưng tôi không chỉ có thể đánh đấm, mà còn có thể giết người đấy. Nếu như cô muốn chết, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào".
Nói xong câu đó, Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói tiếp: " Tiểu bổng tử, tiền cược một tỷ tuyệt đối đừng để thiếu, nếu không, tôi sẽ cho các người biết Diêm La Vương trông như thế nào".
Park Sung Sin nuốt nước bọt ừng ực, trong lòng có chút cảm thấy sợ hãi
Lúc này ông chủ của quán bar Tôn Trạch Vũ chạy đến, nhìn thấy tình hình hiện tại, gấp gáp hỏi: " Tôn phu nhân, xảy ra chuyện gì thế?".
Tôn Trạch Vũ cũng họ Tôn, nhưng rõ ràng không có quan hệ gì với Tôn Dĩnh Thục. Tôn Dĩnh Thục là người Cao Ly.
"Ông chủ Tôn, tên nhóc này bất lịch sự quá, tôi hi vọng lúc đến quán bar của ông tiêu tiền, còn gặp phải loại người có phẩm chất thấp kém như này." Tôn Dĩnh Thục đưa tay chỉ Tề Đẳng Nhàn, tao nhã nói.
Tề Đẳng Nhàn chỉ nở một nụ cười, Tôn Dĩnh Thục này đúng thật là một người phụ nữ trưởng thành đấy, mọi cử chỉ hành động đều toát lên vẻ quyến rũ riêng của một người phụ nữ trưởng thành. Những người đàn ông có đạo đức thấp kém, e là hận không thể đem hai tròng mắt nhét vào trong ngực cô ta.
Tôn Trạch Vũ nghe Tôn Dĩnh Thục nói vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống,nói:" Tôn phu nhân là bà chủ lớn tương lai của quán bar Kim Thành chúng tôi, cậu đắc tội với cô ấy, vậy thì đừng bao giờ vào quán bar của chúng tôi nữa, cút đi".
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Đúng thật là tôi chưa từng thấy qua ông chủ nào lại chủ động đuổi khách quen đi đâu?".
Tôn Trạch Vũ lạnh lùng, nói: "Bớt nói những lời vô ích, cút mau đi, nếu không, đúng trách tôi dùng thủ đoạn".
Lúc này, Trần Ngư đi ra, bình thản nói: "Từ lúc nào mà Tôn phu nhân trở thành bà chủ lớn của quán bar Kim Thành này vậy. Sao tôi lại không biết nhỉ?".
Sau khi nhìn thấy Trần Ngư, Tôn Dĩnh Thục nhíu mày một cái, bình tĩnh trả lời: "Tài Phiệt Thượng Tinh chúng tôi quyết định đầu tư cho ông chủ Tôn, biến quán bar Kim Thành thành một chuỗi cửa hàng, đương nhiên tôi sẽ là sếp của ông ấy".
"Oh, thật ngại quá, tôi đã mua quán bar Kim Thành này rồi, ở đây lời tôi nói mới được tính". Lúc này Trần Ngư nở một nụ cười, chỉ tay vào bảo vệ, " một tỷ".
Bảo vệ sững sờ, không nói hai lời lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Trần Ngư kí tên.
Sau khi Trần Ngư kia tên xong, đi đến trước mặt Tôn Trạch Vũ, cười hì hì trực tiếp nhét tấm chi phiếu vào túi áo ông ta, nói: " Nghe hiểu rồi chứ?".
Sắc mặt Tôn Trạch Vũ thay đổi, lạnh giọng nói: " Đùa kiểu gì thế, cậu nói mua thì là mua à? Tôi không đồng ý".