Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cô ấy càng nhìn càng thấy thích, vậy nên tâm trạng cũng dần trở nên tốt hơn.
“Tôn phu nhân tặng tôi bàn cờ và quân cờ này, tôi rất thích nó, vậy cho nên tôi cũng không muốn giả vờ không nhận món quà này.” Triệu Hồng Tụ cầm một quân cờ đen lên, đặt ở giữa lòng bàn tay và cẩn thận vuốt ve.
Chất liệu của quân cờ vô cùng tốt, giống như một viên ngọc vậy, hơn nữa có chút mài mòn, nắm nó trong tay giống như đang bắt tay với người xưa vậy.
Vẻ mặt của Tôn Dĩnh Thục trở nên thả lỏng.
Advertisement
Triệu Hồng Tụ nói: “Cô muốn nhờ tôi làm việc gì thế?”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Tôi muốn cô Triệu bảo vệ tôi chu toàn trong một khoảng thời gian, dạo gần đây tôi gặp phải một ít phiền toái, có người đang muốn lấy mạng của tôi.”
Triệu Hồng Tụ lại lắc đầu và nói: “Một khoảng thời gian thì không được, tôi chỉ giúp cô một lần thôi, nếu như cô không đồng ý thì mang chỗ quà này về đi.”
Advertisement
Tôn Dĩnh Thục vô cùng ngạc nhiên, không ngờ rằng Triệu Hồng Tụ lại khó nói chuyện đến như vậy.
Thực ra nếu như để cho người biết về tính cách Triệu Hồng Tụ nghe được những lời này của cô ấy thì e rằng bọn họ đã vô cùng kinh ngạc rồi.
Muốn mời vị “Thiên Phạt” của Triệu gia này ra tay là chuyện khó như lên trời, Tôn Dĩnh Thục có thể khiến cho cô ấy đồng ý giúp đỡ một lần đã là chuyện rất khủng khiếp rồi!
“Cô Triệu...” Tôn Dĩnh Thục nở nụ cười bất lực.
“Không cần phải nói nhiều làm gì.” Triệu Hồng Tụ lắc đầu và nói với ánh mắt lạnh lùng.
Tôn Dĩnh Thục im lặng, trong mấy ngày gần đây, thứ mà cô ta nhìn thấy nhiều nhất chính là vẻ mặt này của Triệu Hồng Tụ.
Lần duy nhất cô ta nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Triệu Hồng Tụ chính là lúc ban nãy khi cô ta mang bàn cờ đến...
Tôn Dĩnh Thục thở dài một hơi và nói: “Một lần thì một lần vậy.”
Triệu Hồng Tụ gật đầu và nói: “Các người đi đi.”
Tôn Dĩnh Thục cũng không nói nhiều nữa, biết người như Triệu Hồng Tụ không thích lề mề, cô ta ngay lập tức phất tay rồi mang theo thuộc hạ của mình rời đi.
“Phu nhân, cô gái này có phải có hơi kiêu căng quá rồi không, chúng ta bỏ ra gần mười triệu mà chỉ đổi lại được một cơ hội để cô ta ra tay thôi à?”
“Đúng đấy, Hoa quốc thời xưa có Lưu Bị ba lần đến tìm Gia Cát Lượng, chúng ta đây là lần thứ mấy rồi? Có cần thiết phải đi nhờ vả một cô gái như thế không?”
“Tôi thấy cô ta quá nửa là hạng người mua danh trục lợi, phu nhân cũng không cần quá để ý đâu, chúng tôi tất nhiên sẽ bảo vệ phu nhân chu toàn!”
Mấy ngày nay các vệ sĩ đi theo Tôn Dĩnh Thục chạy ra chạy vào tiểu khu Kim Sắc Hoa Viên mãi cũng cảm thấy rất phiền, lại nhìn thấy thái độ của Triệu Hồng Tụ hôm nay như vậy, ai nấy đều không nhịn được mà nổi trận lôi đình.
Tôn Dĩnh Thục lại lên tiếng chế ngạo: “Các cậu xem thường người ta quá rồi, cái câu ếch ngồi đáy giếng chính là để nói về loại người như các cậu đấy!”
“Các cậu cảm thấy Lý Hạo Dân có mạnh không? Trước đây còn đã từng lấy được danh hiệu quán quân thế giới, kết quả thì sao nào, vẫn thua một cách thảm hại như thế!”
“Cái cô Triệu này là người có sức mạnh có thể địch lại cả một quốc gia.”
“Nếu như các cậu không thể đánh bại được Han Sung Joon, người đã thành lập ra dòng Taekwondo Taiyi thì đừng nói ra những lời như thế nữa.”
Han Sung Joon là một nhân vật cấp bậc đại sư hàng đầu của Triều Tiên, là người đã kết hợp Bát Quái chưởng và Taekwondo để tạo ra dòng Taekwondo Taiyi, chủ yếu theo đuổi kĩ năng thực chiến chứ không phải là kĩ thuật biểu diễn.
Cũng chính bởi vì như thế nên Han Sung Joon bị dòng chính của Taekwondo Triều Tiên bài xích, thậm chí còn không có cơ hội lên sân khấu thi đấu.
Thế nhưng bản lĩnh thực chiến của người ta lại tuyệt vời trên cả hàng đầu, ông ta đã từng tuyên bố rằng tất cả cao thủ võ học của Triều Tiên chỉ toàn là chó cỏ mà thôi, thế nhưng lại chẳng có ai có thể bắt ông ta nuốt trở lại những lời đó.
Cha của Tôn Dĩnh Thục chính là một trong những bại tướng dưới tay Han Sung Joon, tấm bảng hiệu truyền trong gia tộc cả trăm năm đã bị Han Sung Joon tháo đi rồi.
Kể từ đó đến nay, chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của cô ta.