Tuyệt Thế Cường Long

Tề Đẳng Nhàn nói: “Bọn họ là đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong giới sát thủ, hầu như là chưa bao giờ sẩy tay, lần này xem như là cô may mắn.”

Chuyện của giới sát thủ Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ toàn nghe cái tên Sát Thần kia nói mà thôi, anh ta đã từng nhắc tới đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này, không ngờ rằng hôm nay Tề Đẳng Nhàn lại gặp phải bọn họ.

“Bọn họ không phải là mẹ con mà là tình nhân.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Được thôi...” Tôn Dĩnh Thục chỉ cảm thấy vô cùng quái đản, người phụ nữ vừa cao vừa mập, người đàn ông lại trông giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Advertisement

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hai người này là thanh mai trúc mã nhưng gia đình lại gặp phải biến cố, chỉ trong một đêm, toàn bộ người nhà đều chết sạch.”

“Chỉ có bé trai và bé gái sống sót, vì vậy, bé trai vì nuôi sống bé gái nên đã đến công trường làm việc.”

“Kể ra thì cũng là một người đáng thương, vì nuôi sống bé gái mà làm lao động trẻ em, mỗi ngày lao động những mười hai giờ.”

Advertisement

“Dần dà, vác nặng trong khoảng thời gian dài làm cho cơ thể cậu ta xuất hiện vấn đề và không bao giờ cao lên được nữa, cô bé thì lại được cậu ta nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

“Sau đó cũng không biết hai người họ đã gia nhập giới sát thủ bằng cách nào, dựa vào bản lĩnh vững vàng và ngoại hình có thể mê hoặc người khác, gần như là làm chuyện gì cũng rất thuận lợi.”

Tôn Dĩnh Thục nghe đến líu lưỡi, cảm thấy loại chuyện này quái dị giống như chuyện xảy ra trong tiểu thuyết võ hiệp vậy.

Thế nhưng ngay lúc nãy chính bản thân mình đã gặp phải hai người như thế.

Kim Đồng là người đàn ông với cơ thể có vấn đề và không thể cao lên được; Ngọc Nữ là người phụ nữ được Kim Đồng nuôi đến vừa cao vừa mập.

“Tôi khuyên cô tốt nhất là hãy nhanh chóng trở lại địa bàn của mình và tăng cường sự tự vệ đi, tránh cho bị bọn họ giết chết.”

“Hai người này lợi hại lắm.”

“Một người võ công cao, một người biết dùng súng, không dễ đối phó đâu.”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói.

Sát Thần đã từng nhắc đến hai người này và cho bọn họ đánh giá vô cùng cao, bản thân bọn họ đã rất lợi hại rồi lại cộng thêm sự ăn ý vượt qua người thường, cao thủ nào gặp phải bọn họ cũng sẽ rất đau đầu.

Vẻ mặt Tôn Dĩnh Thục vô cùng khó coi, cô ta suy nghĩ xem có nên mời Triệu Hồng Tụ đến giết chết hai người này để đạt được hiệu quả rung cây dọa khỉ hay không.

Nếu như danh tiếng của hai người này lớn như vậy, vậy thì nếu bọn họ chết ở trong tay mình thì chắc chắn nó sẽ trở thành một sự răn đe mạnh mẽ!

Đang lúc Tôn Dĩnh Thục đăm chiêu suy nghĩ thì một chuỗi tiếng súng đã vang lên, đạn rơi trên xe như những hạt mưa dày đặc, cửa kính của xe đều bị bắn nát trong nháy mắt!

Cô ta vội vàng cuộn tròn người lại và hét lên thất thanh.

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, nhìn thấy Kim Đồng đang đứng trên cửa sổ trời của chiếc xe đang chạy về phía này từ phía mặt bên, anh ta cầm một khẩu vi xung trong tay và điên cuồng bắn phá chiếc xe này của mình.

“Cũng may là hôm nay ông đây không lái Aston Martin, nếu không thì mày bắn vào xe của ông như vậy, ông đây nhất định sẽ vặt đầu mày xuống!” Tề Đẳng Nhàn thầm mắng trong lòng.

Kỹ thuật bắn súng của Kim Đồng rất chuẩn, tuy rằng bắn hết một băng đạn cũng không thể bắn chết người trong xe nhưng có mấy viên đạn lại bắn nổ lốp sau của Tề Đẳng Nhàn.

Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn đã kịp thời khống chế phương hướng thì e rằng chiếc xe này đã trực tiếp lật nghiêng rồi!

“Bám chắc vào!” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên quát lớn.

Tôn Dĩnh Thục theo bản năng tóm chặt lấy cái ghế ngồi, sau đó, cô ta cảm thấy rung lắc cứ như là trời sập xuống rồi vậy!

Chỉ thấy chiếc xe này bị một chiếc xe tải đâm chéo đến và đụng vào bên sườn, chiếc xe đang chạy với tốc độ cao không thể khống chế được nữa và ngay lập tức trượt ra ngoài.

Ngay sau đó, chiếc xe mạnh mẽ đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường, cả chiếc xe bởi vì lực va chạm quá lớn mà đã bay thẳng lên không trung và xoay vòng vòng.

Sau khi chiếc xe bay lên không trung và xoay vòng, khi lực đạo vừa hết, nó ngay lập tức rơi xuống dưới với tốc độ cực nhanh, xoảng một tiếng đâm xuyên qua lớp băng mỏng trên mặt sông ven đường và cắm vào giữa dòng sông với nước lạnh thấu xương!

Tôn Dĩnh Thục chỉ cảm thấy cả người mình đều sắp rã rời, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại cảm nhận được nước sông lạnh thấu xương đang chảy ngược vào, lạnh đến mức cô ta suýt bị chuột rút và nghẹt thở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui