Tuyệt Thế Cường Long

“Tôn phu nhân, hãy nghe kĩ từng câu mà tôi sắp nói sau đây, nếu không thì khi chết rồi đừng có trách tôi.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.

Cửa kính của xe đều đã bị đạn bắn nát, nước sông chảy ngược vào với tốc độ vô cùng nhanh, chiếc xe còn đang không ngừng chìm xuống dưới đáy sông.

Tôn Dĩnh Thục cũng không hổ người phụ nữ ở vị trí trên cao đã lâu, trong lúc còn chưa kịp hoàn hồn lại, cô ta vẫn duy trì sự tỉnh táo và cắn răng nói: “Anh nói đi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Trước khi nước sông tràn vào đầy xe thì chúng ta sẽ không thể thoát thân, vậy cho nên bây giờ cô hãy cố gắng hết sức để giữ cho hô hấp ổn định.”

“Đợi đến khi nước sông sắp đổ đầy xe, hãy hít một hơi thật sâu và nín thở.”

“Nhất định phải duy trì sự bình tĩnh, không được hoảng sợ, tôi sẽ cứu cô.”

“Nhưng nếu như cô không phối hợp mà làm vướng chân vướng tay của tôi thì tôi cũng chỉ có thể ném cô ở chỗ này và mặc cho cô chết đuối thôi, nghe rõ chưa?”

Tôn Dĩnh Thục đã bị nước sông làm cho lạnh đến mức cả người run rẩy, cảm giác tay chân đều đang bắt đầu co rút lại, đau muốn chết đi được, thế nhưng cô ta vẫn cắn răng và gật gật đầu.

Tề Đẳng Nhàn tháo dây an toàn ra và để mặc cho nước sông chảy ngược vào.

Khi nước sông sắp lấp đầy toàn bộ chiếc xe, hắn nói: “Bây giờ, hãy hít một hơi thật sâu.”

Tôn Dĩnh Thục vội vàng hít vào một hơi thật sâu, sau đó Tề Đẳng Nhàn vung một cước và đạp mở cửa xe, đưa tay bắt lấy bả vai Tôn Dĩnh Thục và trực tiếp chui ra khỏi xe!

Tôn Dĩnh Thục theo bản năng muốn ôm lấy Tề Đẳng Nhàn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục như ma quỷ của hắn khi ở trong nước, cô ta sợ đến rùng mình và tạm thời giữ bình tĩnh.

Tề Đẳng Nhàn vừa cởi chiếc áo khoác nặng nề vừa kéo Tôn Dĩnh Thục nổi lên phía trên.

Quần áo của hai người bởi vì đã ngâm nước mà trở nên vô cùng nặng nề cho nên việc nổi lên trên có vẻ khá là khó khăn.

Mới qua được nửa đường, Tôn Dĩnh Thục đã không chịu nổi nữa, trong cổ họng khẽ động, ùng ục nhả ra một ngụm bọt khí, nước sông lạnh thấu xương ngay lập tức tràn vào trong khí quản.

“Ùng ục ùng ục...”

Một ngụm hơi này không nhịn được, những ngụm hơi sau đó tất nhiên cũng sẽ không nhịn được.

Một chuỗi bọt khí phả ra từ trong miệng của cô ta, tay chân của cô ta bắt đầu múa may loạn xạ.

Tề Đẳng Nhàn hừ một tiếng, lỗ mũi phả ra hai luồng bọt khí khổng lồ, tốc độ cả người bất chợt tăng nhanh.

Không bao lâu sau, trên mặt nước truyền đến một tiếng ầm thật lớn, một âm thanh chật vật trực tiếp phá vỡ lớp băng mỏng, chui ra khỏi dòng sông và lăn đến bên bờ sông.

Ngay sau đó, bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn cũng nhảy ra khỏi mặt nước, cơ thể hắn run lên, chân đạp nước sông, nước không quá đầu gối, lộp bộp lộp bộp rất nhanh đã đạp nước lên đến bờ.

“Không ngờ rằng bên cạnh Tôn phu nhân lại cất giấu một đại cao thủ như thế, võ thuật đã đạt đến cảnh giới có thể đạp nước qua sông lớn, thật là bất ngờ mà!”

Tề Đẳng Nhàn vừa mới lên bờ thì đã nghe thấy một giọng nói trẻ con.

Kim Đồng Ngọc Nữ đang đứng ở cách đó không xa, đầu của Kim Đồng thò ra một nửa từ sau thân hình cao lớn mập mạp của Ngọc Nữ, trên mặt mang theo ý cười trêu tức.

Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Chiếc BMW 740 này của tôi có giá hơn một triệu lận đó, các ngươi biến nó thành như vậy rồi thì phải đền tiền đó nha!”

Kim Đồng và Ngọc Nữ nghe thấy những lời này thì đều vô cùng sửng sốt, bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười.

Cơ thể Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên run lên, dùng một chiêu “Gà trống vỗ cánh”, bọt nước trên người bay lên như mưa, bộ quần áo vốn đang ướt sườn sượt ngay lập tức trở nên nhăn nhúm, hình như đã khô được không ít.

Tôn Dĩnh Thục nằm trên mặt đất và bất tỉnh nhân sự, rõ ràng là do sặc nước quá nhiều gây nên.

Con ngươi của Kim Đồng và Ngọc Nữ đảo trên người Tề Đẳng Nhàn một chút rồi rơi xuống trên người Tôn Dĩnh Thục.

“Người này rất nguy hiểm đó, em có cảm giác như đang bị một con hổ nhìn chằm chằm vào vậy, có nên đánh không?” Ngọc Nữ khẽ giọng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui