Cô ta vốn muốn lặng lẽ hành động vào lúc rạng sáng hôm nay, nhưng cô ta đâu biết rằng phòng khám Mai La hiện đang cung phụng Tề Đẳng Nhàn như ông lớn vậy.
Cũng vì thế nên tất nhiên bọn họ sẽ phái người trông coi cẩn thận 24/7 đối với bệnh nhân do hắn đưa tới.
Từ Ngạo Tuyết vừa mới bắt đầu hành động đã bị phát hiện ngay lập tức, người phát hiện ra cô ta báo cáo cho Vladimir, sau đó Vladimir cũng báo cho Tề Đẳng Nhàn.
Đến khi Tề Đẳng Nhàn chạy tới thì Từ Ngạo Tuyết vẫn đang im lặng dọn đồ trang sức, thậm chí cô ta còn chưa kịp thay bộ đồng phục bệnh nhân.
Advertisement
“Sao trời còn sớm thế này mà anh đã tới đây rồi?!” Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết vô cùng hoảng loạn, ngoài trời vẫn chưa sáng kia mà.
Cô ta vừa cất tiếng hỏi vừa lặng lẽ giấu đồ đạc của mình ra sau lưng, sợ bị Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: “Từ Ngạo Tuyết ơi là Từ Ngạo Tuyết, cô muốn thua thê thảm đến thế sao? Thậm chí còn bỏ chạy cơ à?”
Advertisement
Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng đáp lại: “Ai bảo tôi định chạy trốn, chẳng qua tôi thấy căn phòng này quá bừa bộn nên muốn dọn dẹp lại một chút mà thôi, có phải anh nghĩ ngợi sâu xa quá rồi hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn bước từng bước, áp sát cô ta: “Vậy sao? Để tôi xem xem, có phải cô đã sớm mua xong vé máy bay rồi không nhỉ?!”
Từ Ngạo Tuyết lập tức hoảng loạn nhét điện thoại xuống dưới gối đầu. Cứ mỗi lần bị Tề Đẳng Nhàn bức bách một cách quái gở thế này là cô ta lại đánh mất hết cung cách khuôn phép mẫu mực.
“Đây là tài sản cá nhân của tôi, anh không được phép xem!” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.
“Đến cả cô mà tôi còn xem hết từ đầu đến chân rồi, thế mà cái này thì không được phép xem? Cô đùa tôi đấy à!” Tề Đẳng Nhàn cười cười cướp lấy chiếc điện thoại, ép cô ta mở khóa.
Từ Ngạo Tuyết liều mạng phản kháng, nhưng làm sao mà sức lực của cô ta có thể lớn bằng Tề Đẳng Nhàn được, cô ta bị hắn cầm ngón tay ấn vào vị trí nhận khóa vân tay.
Tề Đẳng Nhàn mở phần mềm ra, quả nhiên nhìn thấy một mã vé máy bay có thời gian xuất phát là ngày hôm nay. Hắn bèn nở nụ cười: “Cô nhìn đi, cô vẫn còn chối là cô không muốn chạy cơ à?”
Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn vạch trần, không biết làm gì ngoài tỏ vẻ giận dữ: “Tôi muốn rời khỏi thành phố Trung Hải đấy, thì sao nào? Đế Đô mới là nhà của tôi, tôi muốn về nhà thì có gì là sai?”
“Cô muốn về nhà thì đương nhiên không có gì là sai, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải trả nợ thua cược đã chứ!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Thế nào là trả nợ thua cược?” Từ Ngạo Tuyết hoang mang hỏi.
“Cô cũng biết mà, lần trước cô trả nợ thua cược thế nào thì lần này cô trả nợ thua cược thế ấy.” Tề Đẳng Nhàn nắm lấy hai tay của cô ta, áp sát từng bước từng bước một.
Trong lúc điên cuồng phản kháng, Từ Ngạo Tuyết bị hắn trực tiếp đẩy ngã xuống giường bệnh, những nút cài trên bộ quần áo bệnh nhân bung ra chỉ trong nháy mắt, hệt như một lớp giấy dán tường mỏng manh, ngay sau đó phòng tuyến cuối cùng cũng bị cởi bỏ bằng tốc độ ánh sáng.
Từ Ngạo Tuyết giận dữ nói: “Anh đúng là thứ vô liêm sỉ không biết xấu hổ là gì, anh làm thế này có đáng mặt đàn ông không? Đồ nhỏ nhen đê tiện không ai bằng!”
Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta: “Cô có nói gì cũng không trốn được lần này đâu.”
Giường bệnh rung cót két, những lời nói sắp thốt ra khỏi miệng Từ Ngạo Tuyết cũng biến thành tiếng rên rỉ khe khẽ pha lẫn một chút thống khổ.
Từ Ngạo Tuyết dồn hết toàn lực muốn phản kháng mà cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi tay ác quỷ, ngược lại chính bản thân cô ta còn mệt chết khiếp, cả người đầm đìa mồ hôi.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết trong bộ đồng phục bệnh nhân xộc xệch thiếu chỉnh tề, không thể không nhớ tới trò chơi không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi của Nhật tên là “Trực đêm trong tòa nhà bệnh viện”, cũng có nhiều điểm tương đồng ra phết!
“Hức hức hức… Nhất định sẽ có một ngày tôi tự tay giết chết anh!” Cuối cùng Từ Ngạo Tuyết không chịu đựng nổi nữa, cô ta ôm mặt bật khóc.
“Thế thì cô phải cố gắng thật nhiều mới được!” Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta, có vẻ không quan tâm lắm.
Từ Ngạo Tuyết lau sạch nước mắt trên má, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mặc quần áo lại, lạnh lùng nói: “Rồi anh sẽ phải hối hận vì những tổn thương mà anh tạo ra cho tôi, tôi đảm bảo đấy!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Cố lên!”
Từ Ngạo Tuyết siết chặt nắm đấm, cô ta biết đấu khẩu với tên này cũng chỉ là vô tác dụng, hơn nữa cô ta cũng đâu thể nói lại hắn, cái miệng kia của Tề Đẳng Nhàn có thể khiến người khác tức đến chết đi được!
“Sau này cứ mỗi lần hai ta gặp mặt thì tôi lại cổ vũ cô một lần nhé, để cô cố gắng lên.” Tề Đẳng Nhàn cười khẽ một tiếng.
“Bởi vì chắc chắn cô sẽ nói ra những lời tương tự.”