“Oppa ơi, có phải người nước Hoa nào cũng thích phùng má giả làm người mập như thế không? Rõ ràng anh ta chỉ là một thằng nghèo kiết xác nhưng cứ mở mồm ra là nói mình sở hữu một chiếc xe Aston Martin.”
Người phụ nữ đã phẫu thuật thẩm mỹ nát mặt bên cạnh Han Mun Ho che miệng cười nhạo, nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy khinh bỉ.
“Cái tên này thực sự làm mất mặt người nước Hoa chúng ta quá, không có tiền thì nói là không có tiền đi, tại sao cứ phải thùng rỗng kêu to trước mặt người nước khác vậy?”
“Chết tiệt, mặt mũi của nước mình bị cậu ta làm cho mất sạch cả rồi, sao có thể làm như vậy trước mặt người ngoại quốc cơ chứ, quả thật là xấu hổ chết đi được!”
“Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu hết rồi, mau đuổi cái tên này ra ngoài đi!”
Những người đến xem triển lãm xe ô tô cũng đều tỏ ra căm tức, một câu nói của người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ kia đã mở ra cả một trận chiến nảy lửa, khiến cho gương mặt của tất cả bọn họ đều tối sầm xuống không có chút ánh sáng nào.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Han Mun Ho bằng khuôn mặt không chút biểu cảm, thản nhiên lặp lại: “Tôi bảo anh trả chìa khóa đây cho tôi, nghe không hiểu à?”
Han Mun Ho sầm mặt lại, nói: “Cậu là cái tên ngu xuẩn chui từ đâu ra thế, tôi cho cậu ba giây để biến mất trước mặt tôi ngay, nếu không thì cậu tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần tự gánh vác hậu quả!”
Trong lúc hai người nói chuyện, vệ sĩ của Han Mun Ho bước ra từ sau lưng anh ta. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt lạnh lẽo, vóc dáng cao to cùng đôi chân dài, khiến vô số mỹ nữ xung quanh phải choáng váng thất thần.
Dương Quan Quan quan sát người vệ sĩ này, cô ta có cảm giác đối phương không chỉ đơn giản là một võ sĩ luyện Taekwondo bình thường mà anh ta cũng có công phu đáng xem trọng, những vết chai thật dày trên đôi bàn tay của anh ta đã nói lên tất cả.
“Thằng mập chết bầm kia, mày chỉ biết hóng hớt thôi à, Nhị đương gia bị người ta khinh thường kìa!” Dạ Ma bỗng nhiên vừa kêu la om sòm vừa kéo Đồ Phu ra khỏi một khu trưng bày xe nào đó.
“Thế thì có sao, có gì hay đâu mà ra hóng hớt? Thằng chim bé kia chết chắc rồi, chẳng bằng đi ngắm gái đẹp còn hơn!” Đồ Phu lắc đầu, có vẻ không hề hứng thú, ánh mắt của anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào một cô người mẫu chân dài đi tất da màu đen gợi cảm đang đứng bên xe ô to.
“Xem Nhị đương gia xử lý mấy tên tôm tép không vui hơn ngắm gái đẹp à?” Dạ Ma cười lạnh hỏi.
“Tao không có hứng thú!” Đồ Phu thản nhiên đáp, tiếp tục ngắm cặp đùi nóng bỏng của mỹ nữ xinh đẹp.
Thấy mình và anh ta không cùng chung chí hướng, Dạ Ma cũng lười chẳng muốn rủ rê gì nữa mà chỉ đứng ở một bên hào hứng xem trò vui.
Bỗng nhiên Dạ Ma ồ lên một tiếng rồi nói: “Người trẻ tuổi kia trông quen quá, tao từng gặp cậu ta ở Triều Tiên một lần rồi… Tao nhớ ra rồi, cậu ta được gọi là đồ đệ thiên tài mạnh nhất của cao thủ đệ nhất Triều Tiên Han Sung Joon, cũng là người được coi là người nối nghiệp của phái Taekwondo Taiyi đời kế tiếp, Jeon Dong Uk!”
Đồ Phu sửng sốt quay đầu, hỏi lại: “Đồ đệ của cao thủ đệ nhất Triều Tiên, người sáng lập ra phái Taekwondo Taiyi, Han Sung Joon ư?”
Dạ Ma nói: “Tao tưởng mày không có hứng thú cơ mà?”
Đồ Phu lại lần nữa quay đầu đi: “Chỉ mong thằng nhãi con kia đừng hại chết cả sư phụ của nó là được.”
“...”
Dạ Ma không còn lời nào để nói, nhưng cũng cảm thấy lời của Đồ Phu rất có lý.
Han Mun Ho ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi hắn: “Không mua nổi thì định ra tay cướp bóc à? Thẹn quá hóa giận phải không? Quả nhiên cái nghèo là lưỡi dao sắc bén nhất có thể giày xéo trái tim yếu ớt của con người, chỉ đơn giản thế này mà một người cũng có thể phát điên lên.”
“Cậu có thể quỳ xuống nhận tôi làm đại ca, nói không chừng tôi sẽ vui vẻ rồi đưa chiếc chìa khóa này cho cậu lái xe ra ngoài khoe khoang vài ngày đấy.”
“Nếu không thì chỉ sợ hôm nay cậu sẽ phải bò ra khỏi triển lãm xe ô tô này mất thôi.”
Tề Đẳng Nhàn khe khẽ nhướn mày, giơ tay bóp chặt lấy cổ của Han Mun Ho!
Hắn ra tay nhanh như chớp!
Thế nhưng tốc độ của Jeon Dong Uk sau lưng Han Mun Ho cũng rất nhanh, anh ta tiến lên một bước, hạ xuống một đòn chặt mạnh thẳng vào mu bàn tay của Tề Đẳng Nhàn.
Một đòn chặt ấy được kết tinh từ công phu khổ luyện không biết bao nhiêu năm, chứa đựng rất nhiều sức mạnh, uy lực cũng vô cùng lớn, thậm chí còn có thể đập vỡ mấy viên gạch được xếp chồng lên nhau!
Nhưng người tung ra đòn chặt ấy là Jeon Dong Uk chỉ cảm thấy như mình đã hạ một đòn xuống sắt thép, anh ta chấn động tới mức mu bàn tay tê dại, lúc này đành phải đẩy tay Tề Đẳng Nhàn ra.
“A… Bát Quái Chưởng?” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười như có điều suy nghĩ, nhìn kẻ được gọi là sát thần Jeon Dong Uk với gương mặt lạnh lẽo một lượt từ trên xuống dưới.