Tuyệt Thế Cường Long

Đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn muốn tìm tới chỗ Trần Ngư để nói rõ ràng mọi chuyện rồi.

Dù sao những loại chuyện thế này nếu không được giải quyết rõ ràng thì trong lòng đôi bên sẽ khó tránh khỏi việc có một cây gai găm chặt ở đó.

“Anh đợi tôi một chút nhé!” Sau khi cửa phòng bị gõ vang, Trần Ngư chỉ hé mở ra một khe cửa rất nhỏ rồi híp mắt cười cười.

Gương mặt của Tề Đẳng Nhàn vẫn đen sì sì.

Advertisement

Chỉ sau vài phút đồng hồ, Trần Ngư lại lần nữa mở cửa phòng ra.

Tề Đẳng Nhàn bước vào bên trong, sau đó hai tròng mắt của hắn suýt chút nữa thì rơi lộp bộp xuống đất.

Trần Ngư đang mặc trên người một bộ váy bó sát màu đen, hở một bên vai, có đường xẻ tà cao vút, cặp chân thon dài đi tất da chân màu đen mỏng, bên dưới là một đôi giày cao gót bảy phân màu đỏ có mũi đen.

Bộ trang phục này khiến khí chất và vóc dáng của cô ta trở nên nổi bần bật.

Trên trời có ba triệu ông Phật Tổ thì khi gặp cô ta cũng phải sa đọa xuống hồng trần!

Chỉ một sắc đen đơn giản đã giúp Trần Ngư đạt được thành tựu “đóa hoa xinh giết chết cả trăm ngàn bông hoa”.

“Cô chuẩn bị đi dự tiệc tối đấy à?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi.

“Không phải đâu, tôi chỉ muốn làm anh bớt giận một chút.” Trần Ngư vừa cười tủm tỉm vừa nói, cặp mắt cong cong như vầng trắng, đôi môi đỏ mọng óng ánh dưới ánh đèn chiếu rọi.

Tề Đẳng Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ bằng cái này mà cô muốn tôi nguôi giận? Không ngờ cô lại đi tính kế tôi, tính kế người bạn tốt nhất của nhà họ Trần các cô!”

Trần Ngư nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, anh đừng tức giận nữa!”

Cô ta chủ động kéo tay Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống sô pha, sau đó dịu dàng hiền thục dâng trà rót nước cho hắn.

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi rất bất mãn với thủ đoạn vừa lợi dụng tôi vừa sử dụng chiêu trò đồng tiền yêu nước của cô!”

Trần Ngư lại nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, chẳng phải tôi đã xin lỗi anh rồi đấy sao? Anh nhìn đi… Tôi mặc bộ này có đẹp không?”

Nói xong câu này, cô ta xách váy lên rồi nhẹ nhàng xoay một vòng.

Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn chỉ tập trung ở bộ phận xẻ tà kia.

Hắn vô thức nói: “Đẹp… Mà có đẹp hay không cũng không quan trọng, quan trọng là con người tôi vốn là loại thích hút thuốc, thích uống rượu, thích ăn thịt ngon, ngủ sớm dậy sớm, không cần rèn luyện võ công, cũng thích kết bạn với những người khác giới!”

Trần Ngư cười hì hì rồi nói: “Chẳng phải chuyện này cũng không hề mang lại chút tổn thất gì cho anh hay sao? Hơn nữa tôi còn khiến thương hiệu Đích Lư trở nên nổi tiếng, có thể đảm bảo sau này chúng ta sẽ không bị lỗ vốn.”

Tề Đẳng Nhàn đen mặt nói: “Nhưng cô lợi dụng tôi!”

Trần Ngư lại trả lời: “Hướng tổng cũng có đầu tư cho công ty ô tô Đích Lư của chúng ta, anh và Hướng tổng tuy hai mà một, tôi khiến cho Đích Lư trở nên nổi tiếng, vậy là tất cả mọi người đều có thể kiếm được tiền rồi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô giỏi tổn thương bạn bè của cô đấy nhỉ.”

Biểu cảm trên gương mặt của Trần Ngư cứng đờ, cô ta đá rơi một chiếc giày cao gót, sau đó duỗi chân ra rồi nhắm mắt lại: “Thôi được rồi, anh làm gì thì làm đi, không hết giận thì cũng kệ anh đấy!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Cô thực sự là người rất thông minh, chỉ trong thoáng chốc đã giúp cho công ty ô tô Đích Lư trở nên nổi tiếng mà thậm chí còn không cần bỏ ra một xu nào để về công ty, cô thực sự rất có đầu óc kinh doanh, cô là một thiên tài!”

“Thực ra tôi không để bụng chuyện tôi bị cô lợi dụng một chút, dù sao tập đoàn Hướng thị chúng tôi cũng có đầu tư vào công ty ô tô Đích Lư mà…”

“Nhưng nếu cô đánh tiếng với tôi trước thì chắc hẳn tôi cũng sẽ đồng ý phối hợp!”

“A… Cảm giác khi sờ vào xe ô tô do các cô sản xuất thật là sướng tay, ồ ồ… Thân xe thì vừa cân xứng vừa thon dài, bánh xe thì vừa mềm dẻo vừa nhẵn nhụi!”

Trần Ngư cố gắng lắm mới có thể kiềm chế bản thân, nếu không cô ta đã phì cười rồi.

Dĩ nhiên cô ta không cảm thấy những gì mình đang làm là trơ trẽn, trái lại cô ta còn nghĩ mình đã sử dụng chuẩn xác và triệt để tác dụng của bản thân. Nếu như một cô gái xinh đẹp không biết sử dụng nhan sắc xinh đẹp của mình để làm nũng thì chẳng phải là phí của trời cho hay sao?

“Thế nghĩa là anh không tức giận nữa phải không?” Trần Ngư hỏi.

“Ừ thì vẫn còn hơi tức giận, nhưng có lẽ sắp hết tức giận rồi.” Tề Đẳng Nhàn chân thành đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui