Tuyệt Thế Cường Long

Trần Ngư cười đùa rụt chân lại, đầu ngón chân gợi cảm móc lấy giày cao gót trên đất, kéo nó về phía mình: “Anh có tức giận thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác, lỡ đâu giận quá hại đến cơ thể thì đó càng không phải là chuyện của tôi!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chơi thì chơi, quậy thì quậy! Lần sau nếu cô làm những chuyện tương tự thế này thì phải sớm báo cho tôi từ trước, nếu không tôi sẽ trở mặt thật đấy.”

Trần Ngư nói: “Anh trở mặt thì cùng lắm tôi cho anh mượn hai đùi là được chứ gì!”

Tề Đẳng Nhàn nhắm hai mắt lại, ngồi dịch sang phía cô ta, dài giọng vòi vĩnh: “Cô mau tìm cho tôi một lý do để tôi tức giận rồi trở mặt với cô đi!”

Trần Ngư cười ha ha một tiếng: “Thế là đủ rồi, lòng tham không đáy, rắn mà đòi nuốt voi! Tôi coi anh là bạn mà anh muốn chơi chân của tôi à?”

Tề Đẳng Nhàn chỉ nghĩ có phải những người phụ nữ xinh đẹp đều hiểm độc như thế này không nhỉ? Hướng Đông Tinh đã quá hiểm độc rồi, vậy mà Trần Ngư còn hiểm độc hơn cả cô ta.

Công ty ô tô Đích Lư đã trói chặt lợi ích của bản thân với lợi ích của tập đoàn Hướng thị, nếu cô ta chỉ gây ra một chút chuyện như thế này thì đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn sẽ không đến mức trở mặt.

Công ty ô tô Đích Lư kiếm được càng nhiều lợi nhuận thì tập đoàn Hướng thị cũng có thể hưởng càng nhiều lợi nhuận, đây là chuyện tốt mọi người đều kiếm được tiền.

Kể từ khi lôi kéo Hướng Đông Tinh đầu tư cho công ty ô tô Đích Lư, Trần Ngư đã buộc chặt tất cả mọi người vào cùng một chỗ, không còn bất kỳ tình huống nửa vời nào nữa.

“Thực ra tôi đưa chiếc chìa khóa xe đó cho Han Mun Ho là bởi tôi cảm thấy anh ta có lẽ là một con người vừa ngạo mạn vừa thích khoe khoang.”

“Anh ta cầm chìa khóa xe của anh, chắc chắn anh sẽ thấy anh ta không vừa mắt, giữa hai người khó mà không nảy sinh mâu thuẫn.”

“Cũng vì thế nên tôi đã sớm sắp xếp người của nền tảng livestream Răng Nanh đợi sẵn để mượn cơ hội này làm đòn bẩy cho danh tiếng của cả nhãn hiệu.”

Trần Ngư tựa người vào sô pha, tư thế vô cùng tao nhã, trong tay còn cầm thêm một ly rượu vang đỏ, nói bằng giọng hờ hững lạnh nhạt.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Nếu vậy thì đối tác làm ăn tiếp theo của cô là ai?”

Trần Ngư đáp lời: “Đương nhiên là một trong hai tập đoàn Phong Điền hoặc Bôn Điền rồi, động cơ của Phong Điền có thể được coi là số một thế giới, tại sao chúng ta lại phải tìm đến những người khác?”

Tề Đẳng Nhàn không nói thêm gì nữa, được rồi, ngay từ đầu hắn đã đánh giá sai dã tâm của Trần Ngư.

“Chỉ có điều yêu cầu ban đầu của Phong Điền có hơi quá đáng, tôi không chấp nhận là vì muốn lợi dụng tập đoàn Dang Dae thêm một chút.”

“Anh nghĩ khi tôi từ chối tập đoàn Phong Điền thì họ không cảm thấy đáng tiếc hay sao? Dù sao nhà họ Trần cũng có toàn quyền định đoạt cả một thị trường lớn như Nam Dương.”

“Anh cứ chờ mà xem, sẽ nhanh thôi, họ sẽ chủ động tìm tới tận cửa và hơn nữa sẽ còn mang đến những điều kiện rất tốt.”

Tề Đẳng Nhàn há hốc miệng: “Mẹ nó cái câu bày mưu tính kế hóa ra được dùng để nói về cô sao?”

Trần Ngư đáp: “Dùng để nói về tôi chứ không phải dùng để nói về mẹ tôi đâu.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Trò cười của cô chẳng buồn cười chút nào cả.”

Trần Ngư cười nói: “Tôi lại cảm thấy anh rất buồn cười, thế nên tôi không nhịn được mà muốn trêu anh một chút.”

“Cô đang khiêu khích tôi phải không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Gương mặt của Trần Ngư hơi giần giật, cô ta chỉ muốn đập một cái vào đầu hắn.

Trong lúc bọn họ trò chuyện với nhau, cánh cửa bị gõ vang.

Trần Ngư đứng dậy bước ra mở cửa, sau đó cười nói: “Tôn phu nhân, tôi đã đợi chị rất lâu rồi!”

Tôn Dĩnh Thục đang đứng ở ngoài cửa với gương mặt vô cùng bình tĩnh, cô ta cũng ăn mặc vô cùng xa hoa lộng lẫy, thể hiện rõ khí chất của một người đàn bà hiền thục.

Tề Đẳng Nhàn cũng sửng sốt ngạc nhiên, tại sao góa phụ Tôn lại tìm tới đây?

Sau đó hắn cũng hiểu rõ hơn một chút, mục đích của Trần Ngư khi mặc bộ váy này có phân nửa là để khiến hắn nguôi giận, nhưng chắc hẳn quá nửa trong số đó chỉ sợ là bởi cô ta muốn ganh đua sắc đẹp với góa phụ Tôn Dĩnh Thục ấy nhỉ?

“A? Tề tổng cũng ở đây à. Tôi còn đang định hỏi anh đây, tại sao anh lại thất hẹn với tôi thế? Chúng ta đã hẹn sẽ ăn cơm cùng nhau cơ mà?” Trông thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Dĩnh Thục bèn nở nụ cười rồi hỏi.

“Ha ha ha, Tôn phu nhân, có lẽ là bởi tôi đang ở thành phố Tây Hà nên anh ấy mới vội vàng tìm đến!” Những lời này của Trần Ngư đúng là đã mượn lực của kẻ thù để phản đòn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui