Chương 75
Cơ thể Hoàng Tình Ca theo đó mà ngã xuống, phịch một tiếng, ngã ra giường và chìm vào giấc ngủ.
Tề Đẳng Nhàn thu tay về không làm gì nữa mà chỉ ngồi chờ bên cạnh.
Hoàng Tình Ca ngủ rất say, hô hấp đều đều.
Hơn nữa, điều kỳ diệu là trong khi ngủ, sắc mặt của cô ấy dần trở nên tốt hơn.
Luồng khí đen quấn quanh ấn đường cũng chậm rãi biến mất.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, người có võ công càng cao, khí huyết càng tràn đầy thì dương khí và chính khí cũng càng nhiều, rất dễ khắc chế những loại khí âm sát này.
“Bên trong không có động tĩnh gì, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hoàng Kỳ Bân đứng bên ngoài áp tai vào cửa để nghe, nhưng bên trong ngay cả một tiếng động cũng không có, làm anh ta lòng nóng như lửa đốt.
“Tề đại sư hẳn là có cách độc đáo của mình, con đừng sốt ruột như thế.” Hoàng Văn Lãng cũng rất lo lắng nhưng vẫn nói vậy để an ủi con trai.
Nói xong, ông bất giác nhớ tới cảnh lần đầu gặp Tề Đẳng Nhàn.
Khi đó, ông cũng không hề tin Tề Đẳng Nhàn nhưng cuối cùng, vẫn là Tề Đẳng Nhàn ra tay cứu ông một mạng.
Từ Ngạo Tuyết ngồi gần đó không nói gì.
Cô ta thực sự rất muốn xem, một giờ sau Tề Đẳng Nhàn không thể chữa khỏi bệnh của Hoàng Tình Ca sẽ giải thích thế nào với hai người Hoàng Văn Lãng và Hoàng Kỳ Bân?
Về phần Jackson, anh ta đã chắc chắn Tề Đẳng Nhàn đang giả vờ thần bí từ trước, nếu không, bên trong sao có thể không có động tĩnh gì?
“Đoán chừng lúc này tên cảnh ngục nhỏ đó đang mắt to trừng mắt nhỏ với cô Hoàng mà thôi, hắn biết tâm lý học là cái gì à?” Jackson kinh thường giễu cợt.
“Tí tách, tí tách, tí tách ——”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắp hết hạn thời gian một giờ.
Hoàng Tình Ca vẫn đang cuộn mình ngủ trên giường, có điều đã không an ổn như ban đầu.
Lúc này, cô ấy chợt khóc, như thể mơ thấy cái gì…
“Mẹ, con xin lỗi, lúc ấy con không nên tùy hứng…” Hoàng Tình Ca vừa khóc vừa nói mớ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, thấy đã đến một giờ bèn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ rồi đột nhiên kéo rèm ra!
Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trong phòng như làm sống dậy cả không gian, Hoàng Tình Ca cũng bị ánh mặt trời đánh thức.
Khi cô ấy tỉnh lại vẫn không ngừng rơi nước mắt, vẻ mặt mờ mịt.
“Bây giờ, thấy trong lòng dễ chịu hơn chưa?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu hỏi.
“Cảm ơn.” Hoàng Tình Ca nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, giống như trút bỏ tâm ma, cả người toát ra một loại khí chất hoàn toàn bất đồng lúc trước.
“Không khách khí.” Tề Đẳng Nhàn cười, thản nhiên đáp.
Lúc này, cửa phòng cũng bị Hoàng Văn Lãng mở ra.
Jackson gấp không chờ nổi xông vào đầu tiên, cười lạnh nói “Thời hạn một giờ tới rồi, cậu quỳ xuống cho tôi!”
Tề Đẳng Nhàn khó hiểu nhìn Jackson, ngạc nhiên nói “Không phải là ông nên ngoan ngoãn giao 5 triệu khối vàng cho tôi à?”
Jackson nghe vậy, sắc mặt lăp tức đen xì, phẫn nộ nói “Anh định ăn quỵt à?”
“Tôi thấy, là ông định ăn quỵt mới đúng!” Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lúc này Hoàng Văn Lãng cũng đẩy cửa bước vào phòng, thấy Hoàng Tình Ca ngồi trên giường, nhưng, không phải bộ dáng ôm hai chân cuộn tròn trên giường nữa.