Chương có nội dung bằng hình ảnh
Thanh kiếm kanata vậy mà lại ngay lập tức gãy tan thành mấy đoạn.
Tên cao thủ xuất kiếm kinh ngạc và khiếp sợ ngay tại chỗ, thanh kiếm được tôi luyện kĩ càng này của mình lại bị người khác tay không tiếp được, lại còn bị bẻ gãy, đây là công phu gì thế? Chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng thấy qua!
Không cho anh ta cơ hội suy nghĩ, Tề Đẳng Nhàn đã xông về phía trước một bước, một nắm đấm tung ra, xoay người vài cái, mang theo một cơn lốc đáng sợ và đập thẳng về phía mặt của tên cao thủ này.
Tên cao thủ này vừa mới tránh đi, cơ thể Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức bắn về phía trước, trên tay liên tục đấm ra ba phát, dưới chân liên tục đá ra hai phát, ba quyền hai cước, hóa thành năm luồng ánh sáng, trực tiếp nhấn chìm anh ta.
“Đây là bí pháp sát chiêu của Thái Tổ Trường Quyền, Ngũ Bộ Đoạt Hoa Sơn.” Dư quang của Ngọc Tiểu Long liếc thấy chiêu thức của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy ra tay chặn lại ba cao thủ khác cũng đang cầm kiếm kanata.
Tên cao thủ ở trước mắt này bị một chiêu “Thất tinh thế” và “Ngũ Bộ Đoạt Hoa Sơn” của Tề Đẳng Nhàn làm cho luống cuống tay chân, vừa muốn lui về phía sau thì lại phát hiện Tề Đẳng Nhàn đã vọt đến bên cạnh mình, một bàn tay to lớn như đầu của một con thú dữ tợn đang cắn đến!
“A!!!”
Tên cao thủ này bị bàn tay to lớn của Tề Đẳng Nhàn bắt được cái đầu, ngón tay của hắn ngay lập tức cắn xuống giống như hàm răng của thú dữ vậy!
Chợt nghe răng rắc một tiếng giòn vang, toàn bộ cái đầu của tên cao thủ này ngay lập tức nổ tung như dưa hấu, mấy thứ đỏ đỏ trắng trắng bắn tung tóe khắp nơi.
Cũng may là tên cao cao thủ này vì để phục kích Ngọc Tiểu Long mà đã trang bị gọn nhẹ và ra trận, anh ta không mặc áo chống đạn cũng không đội mũ sắt, nếu không thì e rằng Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ không thể dễ dàng giết chết anh ta như vậy.
“Cái tên này rốt cuộc biết bao nhiêu loại võ công vậy?” Ngọc Tiểu Long thấy Tề Đẳng Nhàn dùng “Thú đầu thế” để bắt lấy đầu của tên cao thủ này thì trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Cô ấy dùng nắm đấm hất văng một thanh kiếm đang chém ngang đến, cánh tay vung về phía trước, kẹp chặt bàn tay đang cầm kiếm của đối phương, lại di chuyển, ép đối phương buông kiếm ra, thuận bước tiến về phía trước, một tay khác siết lại và dùng lực, một cú “Tiến bộ ban lan chùy” mạnh mẽ nện vào ngực của người này.
“Bụp!”
Áo chống đạn của người này phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, xương cốt trong ngực đồng loạt đứt gãy răng rắc, cơ thể không tự chủ được mà bay về phía sau, trong miệng không ngừng hộc máu, trong máu còn xen lẫn nội tạng vỡ vụn.
Hai người khác thấy Tề Đẳng Nhàn hung hãn đến không thể hung hãn hơn, một chiêu bóp vỡ não của đồng bọn mình, một tên đồng bọn khác cũng bị Ngọc Tiểu Long đánh chết trong nháy mắt, trong lòng bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long cũng rất ăn ý với nhau, bọn họ hoàn toàn không nói gì cả, mỗi người đối phó một tên, chống lại hai tên cao thủ còn lại đang cầm kiếm kanata kia.
“Các người là người của nước Kiệt Bành? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và hỏi.
“Bớt nói nhảm đi!” Người ở trước mặt nhíu mày, bước lên phía trước một bước, thanh kiếm trong tay nhanh như tia sét và liên tục chém hai phát về hai phía trái phải.
Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không tránh đi mà chỉ tiến về phía trước, cái bụng vặn vẹo, dùng áo chống đạn để đỡ kiếm!
Làm như thế này ít nhiều cũng có hơi không biết xấu hổ, không có tinh thần thượng võ.
Hai kiếm chém xuống, trực tiếp bị áo chống đạn đánh bật ra, Tề Đẳng Nhàn đã tiến lại gần, tay trái vung lên, một chiêu “Đơn tiên chùy” đánh về phía huyệt thái dương của người này như tia chớp!
“Bụp!”
Giống như tiếng kiếm đâm xuyên qua lớp da, lại giống như một quả bóng bay bị nổ tung, mũ sắt của người đó bị lõm xuống, đầu anh ta quay sang một bên, một lượng máu lớn phun ra từ khe hở trên mũ sắt!
Một nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn tung ra, lực xung kích của nó quả thực giống như một viên đạn pháo nổ tung vậy!
Tốc độ giết chết người thứ hai của Ngọc Tiểu Long cũng nhanh y như vậy, sức mạnh toàn thân bộc phát, cô ấy dùng một chiêu “Bạo kim đan”, sau khi đẩy được thanh kiếm của đối phương ra, một cú đấm khủng khiếp mạnh mẽ rơi vào hạ bộ của đối phương, khiến cho người đó nhảy dựng lên, sau khi ngã xuống thì co rụt người lại và chết ngay tại chỗ.
“Giết, không được tha cho bất cứ kẻ nào!” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn hung ác, hắn kéo mũ sắt lên một chút và chạy về phía chiến trường chỗ đám người Đồ Phu và Oán Quỷ.
Ngọc Tiểu Long do dự trong chốc lát rồi cũng lắc vai chạy theo.
Tiểu đội điềm gở đương nhiên tinh nhuệ, nhưng đám người bọn họ còn lợi hại hơn nữa, sau khi bọn họ gia nhập chiến trường, cục diện ngay lập tức bắt đầu đảo ngược.
Đặc biệt là khi hai người Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn vô cùng mạnh mẽ, lại cộng thêm đám người Đồ Phu vốn đã cực kỳ hung hãn, các đội viên còn lại của Tiểu đội điềm gở đã có chút không thể chống đỡ được nữa rồi.
“Rầm!”
Một đội viên của Tiểu đội điềm gở khi bị Ngọc Tiểu Long đá vào đũng quần và bay bổng người lên đã đột nhiên rút chốt lựu đạn ra.
Mặc dù Ngọc Tiểu Long đã cật lực rút lui nhưng vẫn bị dư âm dữ dội của vụ nổ ném ra xa hơn hai mét, mặt sau của áo chống đạn cắm đầy mảnh đạn, khói xanh không ngừng bốc lên.
Lúc này Tề Đẳng Nhàn đang bị ba người vây đánh nên cũng hoàn toàn không thể quan tâm đến cô ấy được, chỉ có thể dùng dư quang nơi ánh mắt để miễn cưỡng liếc nhìn một cái và để cô ấy tự cầu phúc cho mình.
Dưới tình huống như vậy, hắn căn bản không quan tâm được đến tất cả mọi người, huống chi mỗi lần ra đòn đều cần phải bộc phát sức mạnh toàn thân, nếu không thì rất có thể sẽ bị những tên lính không hề biết đau này phản công và giết chết.
Cũng may, sau khi Ngọc Tiểu Long ngã xuống đất, cô khẽ thở ra một hơi dài rồi lại bò dậy từ dưới đất và lần nữa gia nhập chiến trường.
“Bụp!”