Tuyệt Thế Cường Long

Thiên phú không phải là thứ có thể bắt kịp chỉ bằng cách luyện tập chăm chỉ.

Văn Tư Thuận sắc mặt âm trầm, hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù có phải đóng cửa thì chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không bán võ đường cho các người!"

Thượng Tuyền Tinh Vũ cười lạnh: "Sư đệ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chuyện này mà cậu cũng không hiểu sao?"

"Cậu ấy nói không sai, võ đường sẽ không bán."

Giọng nói thong thả của Tề Đẳng Nhàn từ bên ngoài truyền đến vô cùng bình tĩnh.

Thượng Tuyền Tinh Vũ nghe được giọng của hắn thì tức muốn điên lên, sao hai lần làm việc lần nào cũng đều bị Tề Đẳng Nhàn quấy rối.

Lần trước nếu không phải Tề Đẳng Nhàn làm rối tung mọi chuyện, Tống Chí Mai chắc chắn sẽ không từ chối, kế hoạch tiếp theo của bọn họ cũng có thể triển khai.

“Anh Tề!” Văn Tư Thuận nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì mừng như điên vội vàng chắp tay hành lễ.

Tề Đẳng Nhàn cười cười, chắp tay ôm quyền với Liễu Tông Nham Toái, chậm rãi nói: "Sư phụ, chúng ta lại gặp nhau rồi! Không ngờ ông lại đến võ đường Thiên Đạo để gây rối."

Liễu Tông Nham Toái thờ ơ nói: "Tôi thấy lời anh Tề nói rất có lý. Thay vì tìm kiếm các mối quan hệ để mở một võ đường, tốt hơn hết là tuân theo các quy tắc chiến đấu với từng nơi một, nhân tiện cũng có thể làm cho Nham Toái Lưu nổi danh!"

Ông ta khinh thường gọi Tề Đẳng Nhàn là "Sư phụ Tề", bởi vì trong mắt ông ta, Tề Đẳng Nhàn không giỏi công phu, cơ thể của hắn đã bị rượu và tình dục làm cho rỗng tuếch, vì vậy hắn hoàn toàn không xứng đáng với xưng hô đó.

"Anh muốn đấu với tôi?" Yamamoto Huyền Dã nhìn Tề Đẳng Nhàn, hơi hếch cằm khinh thường hỏi.

“Cũng không phải là không thể.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai cười nhạt.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Văn Tư Thuận lại thay đổi, nhìn Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Anh Tề, không thể được. Thân phận của anh mà đi đấu với Yamamoto Huyền Dã... Làm như vậy là tự hạ thấp chính bản thân mình!"

Trong võ thuật, nói đến cấp bậc thâm niên.

Tề Đẳng Nhàn là thủ lĩnh của Long Môn Thượng Hải, với địa vị của hắn, nếu muốn đấu thì cũng phải đấu với Liễu Tông Nham Toái.

Đi đánh nhau với Yamamoto Huyền Dã hoàn toàn là tự hạ thấp mình, dù thắng trận cũng là điều đáng hổ thẹn, nếu sau này bị lật lại chuyện cũ sẽ trở thành một vết nhơ để đời.

“Nói cách khác thì phải để đồ đệ của tôi tới đánh sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

"Đúng..." Văn Tư Thuận gật đầu, bất đắc dĩ cười cười.

Nếu Liễu Tông Nham Toái không đích thân ra tay thì Tề Đẳng Nhàn cũng không có lí do gì để đánh.

Yamamoto Huyền Dã không khỏi cười lạnh một tiếng: "Võ thuật Hoa Quốc không ra gì nhưng lại có một đống quy tắc, đúng là nực cười!"

Dương Quan Quan nghe thấy những lời của Văn Tư Thuận thì không thể kìm nén được sự vui mừng trong lòng!

Cuối cùng, cũng có thể đánh một trận!

Mấy ngày nay trong bệnh viện ẩm mốc quá!

"Sư phụ, để tôi cùng hắn ta đánh một trận đi! Hắn ta không phải nói mới luyện võ một năm sao? Tôi mới luyện võ hơn nửa năm, thử một chút đi!" Dương Quan Quan nhảy ra hào hứng nói.

Trường hợp thế này, cô ấy tất nhiên phải gọi Tề Đẳng Nhàn là "sư phụ".

Thấy Dương Quan Quan phấn khích nhảy ra như vậy, khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật liên tục.

Cô gái này, lần trước bị cao thủ Taekwondo của Goguryeo đánh cho bị thương nhập viện lâu như vậy, vừa xuất viện không bao lâu lại muốn đi đánh nhau với người khác, còn bày ra cái dáng vẻ mong chờ như vậy?

Trước mắt thì võ công của Yamamoto Huyền Dã này rõ ràng mạnh hơn cô ta, hơn nữa còn luyện võ lâu hơn cô ta. Không những vậy anh ta còn là một thiên tài có thiên phú cực cao.

Với thể trạng hiện tại của cô ta, Tề Đẳng Nhàn không ủng hộ việc cô ta tham gia trận đấu lần này.

“Lúc không có anh hùng thì lại đẩy một người phụ nữ ra sao?” Yamamoto Huyền Dã tỏ vẻ khinh thường cười lớn: “Cút đi, tôi không đánh phụ nữ.”

Dương Quan Quan cười nhạt: “Ai đánh chết ai còn chưa chắc... Tiểu Nhật… nhóc sống cũng tốt đó.”

Dù sao đây cũng là địa bàn của Hoa Quốc, mỗi lời nói và việc làm đều đại diện cho phẩm chất của người Hoa Quốc nên Dương Quan Quan vẫn luôn chú ý đến hàm ý trong từng câu nói của mình.

Mặt Văn Tư Thuận chợt biến sắc: “Anh Tề, đừng nóng nảy... Thiên phú của Yamamoto Huyền Dã cực kì cao, hắn ta là người có thiên phú cao nhất trong vô số người mà tôi từng gặp! Hơn nữa công lực của hắn ta cũng không yếu, ra đòn vô cùng tàn nhẫn. Nếu để cô Dương lên đấu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

Dương Quan Quan lại quay đầu nói với Văn Tư Thuận: “ Văn thiếu đừng có nói lung tung, cũng đừng có ngăn tôi tỉ thí với người khác nữa, huống hồ tôi còn đang ra mặt giúp cậu đấy! Nếu cậu ngăn cản tôi, chính là đang coi thường tôi đấy”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui