Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tạ Cuồng Long buồn cười: "Lục Chiến Long, trường bắn này của nhà cậu sao? Lại còn không cho phép tôi tới nữa cơ à?"
Lục Chiến Long thản nhiên nói: "Chỉ là chúng tôi không chào đón anh mà thôi."
Tạ Cuồng Long cười lớn: "Không chào đón sao? Cậu là cái thá gì! Người bị đánh bại dưới tay tôi sao."
Sắc mặt của Lục Chiến Long ngay lập tức trở nên khó coi.
Anh ta thực sự thua kém Tạ Cuồng Long trong nhiều trận đấu một đối một. Tuy nhiên, thế mạnh của anh ta lại rất khó để phát huy trong các trận đấu như vậy!
Hắn ta giỏi nhất trong các cuộc dã chiến, một khi đã bước vào trận dã chiến thì mức độ nguy hiểm của hắn ta sẽ tăng lên gấp mười lần!
"Ngọc Tiểu Long, bản thân cô là thượng quan, đáng ra tôi không nên nói năng thô lỗ như thế. Nhưng hôm nay tôi vẫn muốn hỏi cô, tại sao lại để người ngoài vào trong trường bắn?" Tạ Cuồng Long nhìn Ngọc Tiểu Long, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
“Hừm!” Ngọc Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại trở nên ác ý.
Tạ Cuồng Long chìa tay về phía Dương Quan Quan, chỉ ra bên ngoài và nói: "Cô ra khỏi đây nhanh."
Sắc mặt của Dương Quan Quan cũng lập tức trở nên khó coi, cô ta đặt khẩu súng trường trong tay lên bàn, liếc thấy những ngôi sao rồng trên vai của Tạ Cuồng Long và không nói gì nữa.
Tề Đẳng Nhàn lúc này mới mệt mỏi đứng lên và hỏi: "Cố ý bới móc sao?"
Tạ Cuồng Long liếc hắn một cái rồi bình tĩnh: "Ồ? Cậu là người đã đánh chết đặc công chuẩn tướng Hồng Thiên Đô, Tề Đẳng Nhàn phải không? Và cũng là cậu dẫn người vào đây đúng chứ?"
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên trả lời: "Tôi nghĩ tôi vẫn có tư cách để đưa mọi người vào chơi đấy.”
Tạ Cuồng Long nói: "Thật ngại quá, cậu không có tư cách đó. Trường bắn này chỉ mở cửa bên trong, không mở ở bên ngoài, để người của cậu từ đâu đến thì quay về đi!"
Ở đằng xa, có người đang theo dõi mọi hành động nơi này.
Tuy nhiên, ở đây đều có các tượng Phật lớn và không ai dám bước lên trước để xem cảnh tượng náo nhiệt này.
Nếu không cẩn thận, e rằng phải đặt cả tương lai của chính mình vào trong đó.
Tạ Cuồng Long có vẻ định tát vào mặt Ngọc Tiểu Long và Lục Chiến Long, để đuổi Dương Quan Quan đi ngay trước mặt họ, như vậy mới khiến họ phải mất mặt.
“Hơn nữa, cậu thân là hạ quan nhìn thấy thượng quan như ta sao cậu dám không chào hỏi?” Tạ Cuồng Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi hỏi.
Ngọc Tiểu Long lúc này mới lên tiếng: "Tạ Cuồng Long, anh bớt ở đó mà thổi phồng mọi thứ lên đi, nếu muốn chào hỏi, vậy anh nên chào tôi trước đi rồi hãy nói!"
Dĩ nhiên Tạ Cuồng Long sẽ không chào hỏi Ngọc Tiểu Long, thậm chí hắn còn cảm thấy thật nhục nhã khi để người phụ nữ này giữ vị trí cao hơn mình!
Tề Đẳng Nhàn phẩy tay về phía Dương Quan Quan, nói: "Cứ chơi tiếp đi, đừng để ý tới hắn."
Dương Quan Quan ừ một tiếng, cho dù trời có sập xuống thì cũng có Tề Đẳng Nhàn chống đỡ, lập tức đặt súng trường sang một bên, cạch cạch cạch......
Long Á Nam nhìn thấy cảnh này thì nhếch mép, tên nhóc này... không phải hắn cố ý làm Tạ Cuồng Long tức điên lên sao?
“Cậu muốn đấu với tôi à?” Tạ Cuồng Long nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng hỏi.
"Anh tuổi gì? Anh mà cũng xứng để nói chuyện với tôi như thế sao! Trước khi tôi nổi giận, hãy mau biến khỏi chỗ này đi." Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng đáp lại.
Lục Chiến Long mỉm cười liếc Tề Đẳng Nhàn, tính cách này rất hợp với anh ta.
"Tôi tuổi gì á? Ha ha ha... Xem ra cậu nghĩ rằng mình rất lợi hại, thực sự tưởng rằng nếu giết Hồng Thiên Đô thì sẽ bất khả chiến bại rồi sao?" Tạ Cuồng Long điên cuồng cười, tránh sang một bên Lục Chiến Long và đi về phía Tề Đẳng Nhàn.
Lục Chiến Long nhíu mày, vừa định chặn đường thì bị Ngọc Tiểu Long cản lại.
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: "Hắn là học trò của Hồng bang, nếu có oán hận với cái chết của Hồng Thiên Đô, hôm nay cho dù không tìm ra lỗi thì hắn cũng sẽ đổi thủ đoạn khác! Hơn nữa, thượng tướng Tề quá nổi tiếng, đám người kia cố tình muốn đàn áp hắn."
Lục Chiến Long nói: "Tôi không thể chịu đựng được sự kiêu ngạo của tên này! Trường bắn này được cho là không mở cửa cho người ngoài, nhưng có những quy định bất thành văn. Bất kì ai cũng có thể dẫn theo một hoặc hai người bạn đến chơi...Hắn lúc nào cũng lấy cái này làm lý lẽ và cố tình ghét bỏ chúng ta."
Khi Tạ Cuồng Long đi đến trước mặt hắn, Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi không biết liệu tôi có bất khả chiến bại hay không, nhưng tôi chắc chắn có thể bóp nát đầu anh đấy."
Tạ Cuồng Long nhếch mép, nói: "Ồ? Tự tin như vậy sao! Vậy thì cứ thử xem?"
Ngọc Tiểu Long lắc đầu, Tề Đẳng Nhàn bị thương nặng sau trận đấu với Hồng Thiên Đô, nó vẫn chưa lành hẳn, vì vậy hắn không nên chấp nhận ngay trước sự khiêu khích của Tạ Cuồng Long.
Thấy Ngọc Tiểu Long lắc đầu với mình, Tề Đẳng Nhàn nhắm mắt làm ngơ và chỉ nói: "Được, anh muốn đấu thế nào?"
“Cái người này!”