Tuyệt Thế Đường Môn

- Tốt lắm, cứ thế đi. Có ai có ý kiến gì nữa không? Không thì giải tán, ta cho các ngươi một ngày chuẩn bị. Các lớp khác cũng đang chia tổ nhưng không nhanh bằng chúng ta đâu. Các ngươi nhanh viết rồi nộp lại cho ta, sau đó có thể về ký túc xá. Tranh thủ thời gian này mà nghỉ ngơi cho tốt, đừng có đi đâu sinh sự, ngày mai là sát hạch rồi, ta muốn tất cả hai mươi hai tổ đều phải thông qua, nếu có người thất bại, chẳng những phải cuốn gói khỏi đây, chắc chắn còn được ta tặng một món quà mãi mãi không quên.
Nhìn ánh mắt lạnh của và lời đe dọa của Chu Y, mỗi học viên không kìm được rùng mình một cái, khỏi phải nói, món quà của Chu Y, chắc chắn là một cơn ác mộng thật sự.
Từ lúc này, trong lòng các học viên bừng bừng chiến ý, có lẽ vì sợ phải nhận "phần quà" kia của Chu lão sư mà ai ai cũng liều mạng thông qua sát hạch!
- Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu, ba người các ngươi ở lại.
Các đệ tử khác nộp giấy đăng ký xong lục đục ra về, trong phòng chỉ còn lại Chu Y và ba người Hoắc Vũ Hạo, các lớp khác vẫn đang bận thảo luận chia tổ chưa thấy ai ra về.
- Vương Đông, đi ra đây cho ta, ngươi núp cái gì đấy?
Vương Đông thấy Chu Y cầm trên tay ba mảnh giấy của bọn họ lập tức cúi đầu, lặng lẽ lui về sau trốn sau lưng Hoắc Vũ Hạo.
Chu Y nhìn xuống ba miếng giấy, khóe mắt giật giật, ngẩng đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu.
Ba người bị ánh mắt sắt bén của bà nhìn chằm chằm đều có cảm giác những suy nghĩ trong đầu đều bị bà đọc được hết.
- Giỏi! Ba tên nhãi ranh này, các ngươi cố tình giở trò phải không?
Bà cầm một miếng giấy trong đó vỗ mạnh xuống bàn. Một tiếng "rầm" vang lên làm ba người Hoắc Vũ Hạo giật nảy người.
- Hệ Khống Chế.
Chu Y lạnh lùng nói. Sau đó bà lấy tiếp tờ thứ hai ra, cũng vỗ xuống bàn nói:
- Hệ Khống Chế!
Giọng của bà rõ ràng cao hơn một chút, Hoắc Vũ Hạo giật mình nhìn sang Vương Đông, tờ thứ hai này, rõ ràng là của tên kia!
Rầm.
Chu Y cầm tờ giấy cuối cùng đánh xuống bàn suýt tí nữa làm nó nát vụn.
- Vẫn là Khống Chế Hệ.
- Hả?
Lần này đến lượt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông giật mình kinh ngạc, cả hai lập tức quay mặt sang nhìn Tiêu Tiêu đang im lặng đứng một bên mân mê góc áo. Trong ấn tượng của cả hai, Tiêu Tiêu là phải là Phụ Trợ hệ Khí Hồn Sư mới đúng? Sao giờ lại thành Khống Chế hệ?
Lúc này mép môi của Chu Y tức giận mà run run.
- Ba tên oắc con này, nói, các ngươi cố ý phải không? Khảo hạch tân sinh không chỉ không cho mỗi tổ không được có hơn hai Cường Công Hệ mà còn cấm ba người cùng một hệ, thế mà ba đứa nhóc này lại cùng chọn Khống Chế Hệ, tại sao? Nói rõ ràng cho ta nghe, không thì ta cho cả ba năm canh giờ giãn gân giãn cốt. Hoắc Vũ Hạo, ngươi nói trước đi, ngươi muốn gì hả? Vũ Hồn của ngươi thuộc tính tinh thần, làm hồn sư phụ trợ không phải thích hợp quá sao? Sao còn nghĩ đến Khống Chế Hệ? Hả...
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng ngắt lời.
- Chu lão sư, trước nay ta luôn mong muốn có thể trở thành Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư. Hồn kỹ của ta có thể do thám trên diện khộng, hơn nữa, tương lai vũ hồn này hấp thu hồn hoàn kế tiếp chắc chắn sẽ có hồn kỹ có khả năng công kích. Bởi vậy, ta không muốn chỉ đơn giản làm một hồn sư phụ trợ. Khống Chế Hệ thích hợp cho tương lai của ta hơn.
Chu Y nghe xong gật đầu nói.
- Được, có lý. Khống Chế Hệ so với Phụ Trợ Hệ có tiền đồ hơn, ngươi chọn thế cũng không sai. Vương Đông, ngươi trốn cái gì hả? Ra đây cho ta. Hoắc Vũ Hạo hay Tiêu Tiêu có chọn Khống Chế Hệ ta còn hiểu được, còn ngươi, sao hả? Rõ ràng là một Cường Công hệ Chiến Hồn Sư mà bon chen vào Khống Chế Hệ làm gì? Ngươi cố ý phá ta phải không?
- Ách...
Vương Đông len lén từ sau lưng Hoắc Vũ Hạo bước ra, lí nhí nói:
- Chu lão sư, ngài bình tĩnh, đừng nóng. Thật ra, ta thấy năng lực của mình có làm Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư cũng đâu có sao đâu? Đúng không? Ta có khả năng công kích, kiểm soát toàn trường, đây không phải là khống chế sao? Hơn nữa, ta còn có năng lực phi hành công kích tầm xa, lại càng hợp lý hơn.
- Ngươi...
Chu Y suýt chút nữa nở một nụ cười với Vương Đông, bà trừng mắt nhìn hắn nói:
- Nhóc con, ngươi đừng nghĩ ta không biết ngươi muốn gì, không muốn tách ra khỏi Hoắc Vũ Hạo phải không? Đồ đần, cái thân tu vi cao nhất lớp với cái dang hiệu thiên tài của ngươi để làm gì hả? Sao không chịu động não suy nghĩ? Ngươi có thấy Cường Công hệ Chiến Hồn Sư với Khống Chế hệ Chiến Hôn Sư bị phân chia ra bao giờ chưa? Đúng là chọn hệ, nhưng hai cái hệ này học cùng một lớp? Ngu ngốc hết thuốc chữa, đi sửa lại nhanh lên.
Vừa nói bà vừa rút tờ giấy ra ném về phía Vương Đông.
- Khụ khụ...
Tuy bị mắng xối xả nhưng vẻ mặt Vương Đông vẫn hết sức vui vẻ, chạy đến nhận mảnh giấy, hí hoáy sửa lại rồi cung kính nộp cho Chu Y.
- Hừ!
Chu Y tức giận hừ một tiếng rồi chuyển sự chú ý sang Tiêu Tiêu.
- Còn ngươi thì sao Tiêu Tiêu? Ta nhớ không lầm vũ hồn của ngươi là Khí Vũ Hồn hiếm thấy Trấn Hồn Đỉnh phải không? Vũ Hồn này có thể coi là cao cấp nhất trong Khí Vũ Hồn. Tác dụng chủ yếu của Trấn Hồn Đỉnh là phụ trợ mà, sao giờ ngươi cũng muốn sang khống chế hả?
Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Vương Đông rồi nhỏ giọng nói:
- Chu lão sư, Trấn Hồn Đỉnh của ta không giống với những vũ hồn Trấn Hồn Đỉnh bình thường, có cả hai tác dụng công kích lẫn phụ trợ. Trấn Hồn Đỉnh này có thể miễn cưỡng xét vào hệ phòng ngự, gọi là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Chu Y ngẩn người nói:
- Tiêu Tiêu, ngươi không thấy câu ngươi vừa nói mâu thuẫn quá sao? Khuynh hướng vũ hồn mà không xác định thì tương lai tu luyện thêm nhiều cản trở. Cho dù là vũ hồn biến dị thì cũng phải xác định rõ ràng để sau này còn tìm những hồn hoàn tiếp theo nữa chứ.

Tiêu Tiêu gật đầu nói:
- Ta biết, cho nên ta lựa chọn liên kết cả công kích và phòng ngự.
Chu Y cau mày nói:
- Vậy cũng không liên quan gì đến hệ khống chế?
Bà có vẻ đã hết kiên nhẫn với nữ sinh Tiêu Tiêu này.
Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói:
- Chỉ là, ta còn một vũ hồn nữa... có thể liên kết phụ trợ và khống chế.
- A !!!
Lần này cả Chu Y, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo đều giật mình chấn động. Vương Đông là người giật mình kinh hãi nhất, trước giờ hắn cứ tưởng trong lớp hắn là người đặc biệt nhất rồi, không ngờ vẫn còn một người khác nữa.
- Vũ hồn song sinh?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thanh hô to.
Tiêu Tiêu ngượng ngùng gật đầu.
Chu Y cũng là đảo mắt liên hồi, lần đâu tiên xuất hiện trường hợp vượt ra khỏi sự không chế của bà khiến bà bất ngờ giây lát, bà suy nghĩ một lát liền nói:
- Được rồi, Khống Chế Hệ thì Khống Chế Hệ, như thế ba người các ngươi phối hợp cũng dễ hơn. Khảo hạch tân sinh là lần sát hạch đầu tiên của các ngươi ở học viện Sử Lai Khắc, và nó cũng rất quan trọng đối với con đường tu luyện của các ngươi sau này. Trong kỳ sát hạch này, học viên nào có được thứ hàng cao mới có thể có mặt trong danh sách bồi dưỡng của học viện. Trong ban của chúng ta, ta coi trọng nhất là ba người các ngươi. Vương Đông và Tiêu Tiêu thì không cần nói rồi, thực lực và thiên phú của hai đứa nó đều cao hơn các đệ tử khác rất hiều, còn Hoắc Vũ Hạo ngươi, tuy tu vi không mạnh, thiên phú cũng bình thường nhưng lại có nghị lực cứng cỏi cộng với vũ hồn đặc thù mang thuộc tính tinh thần. Ba người các ngươi với điều kiện tiên quyết là Vũ hồn thứ hai của tiêu tiêu có thể bù đắp. Ta cho các ngươi một nhiệm vụ, phải giành lấy quán quân trong sát hạch tân sinh. Nếu không được quán quân, Tiêu Tiêu thì bỏ qua, riêng hai người các ngươi chuẩn bị tinh thần theo ta tu luyện.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Chu lão sư, cho dù là giành được quán quân thì đệ tử vẫn muốn theo người tu luyện.
Chu Y sửng sốt:
- Nhóc con, ngươi không thấy ta rất nghiêm khắc sao? Người ngoài nói gì sau lưng ta, ta còn lạ gì, cần gì phải nịnh nọt thế.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, chân thành trả lời:
- Không phải, Chu lão sư. Đệ tử thật sự luôn muốn theo người học tập. Tuy ngài có nghiêm khắc, nhưng đi theo ngài mới có thể học được nhiều thứ hữu dụng. Đệ tử ngẫu nhiên để ý các học viên của những lớp khác trong ban Tân Sinh, trong ba tháng nay thực lực của bọn họ không tăng nhiều được như chúng ta.
Chu Y rốt cuộc cũng mỉm cười, tuy khuôn mặt già nua của bà khi cười cũng không đẹp gì cho cam, thế nhưng đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được cảm xúc ôn hòa từ người bà.
- Tốt lắm, ba người các ngươi về nghỉ ngơi cái đã. Nhớ kỹ, nhất định phải đạt được quán quân. Hơn nữa ta cũng cho các ngươi biết, học viện Sử Lai Khắc chúng ta, không phải khoe khoang chứ, trong các lần khảo hạch của học việc, quan quân của Tân Sinh và quân quân tốt nghiệp Ngoại Viện là có phần thưởng nhiều nhất. Là gì thì đợi các ngươi đạt được quán quân sẽ biết. Về đi, về điều chỉnh trạng thái cho tốt, ta tin vào thực lực của các ngươi.
- Dạ.
Ba người đồng thanh nói rồi cùng rời khỏi phòng học.
Vừa ra khỏi cửa, Tiêu Tiêu giống như thu hết dũng khí, nói:
- Vương Đông, mình có thể nói chuyện với bạn không?
Vương Đông khoát tay nói:
- Giờ chưa được, mình còn muốn trở về chuẩn bị cho trận đấu ngày mai. Tiêu Tiêu, kỳ sát hạch này, mình muốn thấy được sự lợi hại của song sinh Vũ Hồn của bạn.
Nói xong, hắn khoác vai Hoắc Vũ Hạo đi mất.
Nhìn thấy sự mất mát trong mắt Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo nhìn cô bé mỉm cười. Tiêu Tiêu cũng miễn cưỡng cười đáp lại, bọn hắn tuổi còn nhỏ, đối với người khác phái còn có chút cảm giác mông lung. Vương Đông cự tuyệt có làm cho Tiêu Tiêu cảm thấy chút mất mác trong lòng nhưng cô bé cũng không nghĩ nhiều, chỉ thầm nhủ trong lòng: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, chờ sát hạch bắt đầu ngươi sẽ hiểu được năng lực của ta. Hừ!" Sự kiêu ngạo của cô bé luôn ẩn giấu sâu trong nội tâm.
- Người ta có hảo cảm với ngươi, ngươi không cần từ chối thẳng thừng thế chứ!
Hoắc Vũ Hạo trêu ghẹo Vương Đông.
Ba tháng vừa qua, hai người cũng đã khá thân rồi, mà cuộc sống tu luyện ở học viện với Hoắc Vũ Hạo chỉ xem như rèn luyện thân thể, tinh thần hắn thả lỏng hơn trước rất nhiều. Ít nhất ở đây mọi đệ tử đều bình đẳng, không có cấp bậc như trong phủ Công Tước. Tinh thần thoải mái nên tính cách của hắn cũng trở nên vui tươi hơn nhiều, không còn là một thiếu niên trầm mặc ít nói như lúc vừa đến nữa.
Vương Đông bĩu môi, nói:
- Các cô gái thích ta rất nhiều, chẳng lẽ người nào ta cũng phải nhận lời?
Hắn nói tới đây lại càng ra vẻ.
- Chúng ta vẫn còn nhỏ, hết thảy phải lấy chuyện học hành làm trọng, nào có tâm tư cho việc khác? Hoắc Vũ Hạo, tâm lý của ngươi thật bất bình thường.
- Ta…
Hoắc Vũ Hạo đúng là nói không lại hắn.
- Ngươi thắng!
Vương Đông cười hắc hắc, nói:

- Đi thôi, hôm nay trước tiên về làm chút cá nướng, ngày mai mới chính thức báo danh, phỏng chừng ngày mốt mới bắt đầu. Thời điểm chúng ta đại triển thân thủ đã tới.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Ngươi mỗi ngày không ăn cá nướng sẽ chết sao? Hơn nữa sắp khảo hạch rồi, chẳng lẽ muốn đến lúc lâm trận mới mài gươm à?
Vương Đông hừ một tiếng, nói:
- Tên ngốc này, chỉ biết luyện với luyện. Ngươi không sợ luyện nhiều trở nên choáng váng sao?
Hoắc Vũ Hạo cười hả hả nói:
- Ta thiên phú kém, tu vi thấp nên phải lo lắng chứ. Ngươi cũng biết rằng hiện hồn lực của ta đạt mười bảy cấp phần lớn là do tác dụng của dược vật. Cuối cùng có chút may mắn mới thông qua khảo hạch. Chu lão sư an bài ta cùng tổ với Tiêu Tiêu và ngươi rõ ràng là muốn chiếu cố ta. Nếu ta không cố gắng, chẳng phải là phụ lòng Chu lão sư sao?
Vương Đông bĩu môi nói:
- Thiên phú của ngươi đúng là chẳng ra gì, nhưng Vũ Hồn thì không tệ lắm. Yên tâm, có thiên tài ta đây, đừng nói là thu thập mấy tên tân sinh, cho dù là đệ tử năm hai cũng chưa chắc đã thắng được ta. Đến lúc đó ngươi chỉ cần thi triển tinh thần dò xét của ngươi, sau đó liền ở phía sau là được rồi. Bổn thiên tài ra tay, quán quân còn không phải dễ như trở bàn tay.
Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở:
- Học viện Sử Lai Khắc chúng ta chính là học viện đệ nhất thiên hạ, thiên tài ẩn giấu không thiếu, ngươi phải cẩn thận không được khinh suất. Bất quá ta thấy thực lực của Tiêu Tiêu cũng không tồi, đến lúc đấy hai người phối hợp tốt với nhau là được.
Hắn có bốn tinh thần kĩ năng, thế nhưng Vương Đông chỉ mới biết đến Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Về năng lực chiến đấu, tuy là Hoắc Vũ Hạo tu luyện tuyệt học Đường Môn cũng đã có chút thành tựu, thế nhưng chỉ bằng tuyệt học Đường Môn cùng với Vũ Hồn cường đại chiến đấu là còn chưa đủ. Đúng như lời của Vương Đông, trong lúc khảo hạch thì tác dụng lớn nhất của hắn chính là kĩ năng Tinh Thần Tham Trắc.
Vương Đông tuy rằng ngoài miệng có thể áp được Hoắc Vũ Hạo nhưng thực thế còn lâu mới lay chuyển được sự cố chấp của hắn. Sau khi quay về kí túc xá, hai người liền minh tưởng tu luyện, bất quá Hoắc Vũ Hạo cũng đáp ứng Vương Đông buổi tối sẽ nướng cá cho hắn ăn.
Mười bảy cấp Hồn lực thì trong người đã có thể hội tụ một dòng khí màu trắng. Dựa theo lộ tuyến vận hành Huyền Thiên Công, toàn thân thông thấu, kinh mạch ấm áp, chẳng những thoải mái còn có tiến bộ rõ ràng.
Trả qua ba tháng khổ luyện, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ cảm giác được sau khi dùng hai viên Huyền Thủy Đan cùng với tác dụng tẩm bổ kinh mạch của Huyền Thiên Công, kinh mạch của hắn đã mở rộng hơn rất nhiều, hơn nữa co dãn và cứng cỏi mười phần. Về phương diện thể chất cũng không kém gì bạn bè cùng lứa tuổi, có điều dù sao con đường phát triển đúng đắn của hắn cũng hơi muộn, muốn đuổi kịp Vương Đông là khó có khả năng, chỉ có thể là cộng đồng tiến bộ.
Với tốc độ này, Hoắc Vũ Hạo tin chắc trước khi kết thúc năm nhất sẽ đột phá cấp hai mươi thu nhận Hồn Hoàn thứ hai. Thiên Mộng ca đã từng nói, sau khi thu nhận được Hồn Hoàn thứ hai thực lực của hắn sẽ tăng vọt, Vũ Hồn thuộc tính băng của hắn cũng sẽ đạt được năng lượng thực sự.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo vô cùng chờ mong, đến lúc đó nếu lại sóng vai chiến đấu cùng Vương Đông, chắc chắn sẽ giúp hắn được nhiều hơn.
Thời gian khi minh tưởng trôi qua rất nhanh, lúc này trời đã chạng vạng. Vẫn như trước kia, Hoắc Vũ Hạo tiến đến nhà ăn mua cá trắm đen rồi ra cửa học viện.
Hôm nay dòng người ở đây đã ít hẳn đi, có lẽ sắp đến kỳ sát hạch nên phần lớn đều ở lại ký túc xá khổ tu.
Nhưng việc buôn bán của Hoắc Vũ Hạo lại không hề bị ảnh hưởng, đội ngũ xếp hàng vẫn đông đúc như trước, người đứng đầu tiên là Từ Tam Thạch.
- Đinh...
Từ Tam Thạch đưa một ngân tệ cho Hoắc Vũ Hạo rồi nói:
- Khỏi thối, đưa ta con lớn nhất.
Hoắc Vũ Hạo cười cười nói:
- Từ đại ca, đúng là gió mưa vẫn không đổi nha!
Lúc này hai người sau một thời gian gặp mặt thường xuyên, cũng đã bắt đầu thân nhau. Bây giờ Hoắc Vũ Hạo mới biết tuy tính tình Từ Tam Thạch trái ngược với Bối Bối, tính cách có chút nóng nảy nhưng lại vô cùng nhiệt tình.
Từ Tam Thạch cười cười:
- Cũng tại món cá này, mỗi ngày nếu không ăn một con cơm chiều ta ăn cũng không thấy ngon. Cá nướng ta đã nếm qua không ít nhưng chưa ai có thể khống chế lửa tuyệt vời như đệ. Ngay cả Giang Nam Nam cũng thích món cá này, đúng rồi, nghe nói đệ sắp tham gia sát hạch tân sinh à?
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu:
- Đúng vậy.
Từ Tam Thạch nói:
- Vậy phải cố lên, không được bị loại, nếu không ta tìm đâu ra cá nướng ngon nữa!
Đến lúc này hắn vẫn không biết trận thắng lúc trước của Bối Bối có liên quan đến Hoắc Vũ Hạo, chỉ biết thiên phú của Hoắc Vũ Hạo vô cùng bình thường, chỉ giỏi nướng cá. Thực tế Hoắc Vũ Hạo nổi danh ở học viện Sử Lai Khắc nhờ việc nướng cá chứ không phải thực lực.
-Tiểu Từ!
Đúng lúc đó một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Từ Tam Thạch vừa nghe giọng nói này thân thể lập tức run lên, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy trong đôi mắt của hắn hiện lên vài phần sợ hãi và bất đắc dĩ.
Mà đám người xếp hạng phía sau Từ Tam Thạch đang ồn ào sôi nỗi cũng lập tức im lặng.
Một cô gái bước ra từ cổng học viện, mọi người xung quanh lập tức tách ra hai bên cúi đầu nhường đường cho nàng, chỉ riêng phần khí thế này cũng đã vượt xa Giang Nam Nam.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn lại liền trông thấy một cô gái áo hồng dáng người thon thả, hai ngọn núi hùng vĩ cao ngất như muốn đập vào mắt hắn.

Vòng eo thon thả kéo dài đến tận cặp đùi lại vút cao, hai chân thẳng tắp, một cỗ không khí tươi mát từ người nàng ập đến.
Nàng mang mặt nạ che mặt, nhưng từ trang phục, dáng người đến đôi mắt có thể nhận ra đây chính là mỹ nữ. Đôi mắt màu phấn làm bao người đắm say, rất may là ánh mắt lạnh lùng của nàng đã ngay lập tức triệt tiêu vẻ câu hồn.
Từ Tam Thạch khổ sở xoay người, không dám nhìn thẳng vào nàng:
- Tiểu Đào tỷ tỷ.
Lần này đến phiên Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên, Từ Tam Thạch tính tình nóng nảy kiêu ngạo, là đệ tử năm thứ năm, danh tiếng của hắn còn lớn hơn Bối Bối, bản thân lại có thiên phú nên các đệ tử khác luôn có vài phần kính trọng. Cho dù gặp phải các lão sư hắn cũng không có thái độ này, cô gái áo hồng này thật ra là ai? Không hiểu vì sao Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đứng bên cạnh đều có cảm giác quen thuộc với cô gái này.
Cô gái áo hồng khẽ liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, đi đến bên cạnh Từ Tam Thạch:
- Ngươi ra đây ăn cá nướng?
Từ Tam Thạch gật đầu
- Đúng thế, Hoắc Vũ Hạo nướng cá rất ngon.
Cô gái áo hồng tò mò nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Để ta nếm thử một con.
Nàng cũng như là tiên nữ ngoài nhân gian, hằng ngày đều tập trung tu luyện, nhìn thấy những thứ mới lại tự nhiên vô cùng hứng thú.
Hoắc Vũ Hạo xin lỗi:
- Ngại quá, mỗi ngày đệ chỉ bán ba mươi con, hôm nay người xếp hàng cũng đã đủ ba mươi, tỷ tỷ ngày mai lại đến nha.
Câu này hắn đã nói qua không ít lần, nhưng lần này giọng nói vừa vang lên mọi người hầu như lập tức ngẩng đầu hâm mộ nhìn hắn, ngay cả Từ Tam Thạch cũng thế.
Ngay sau đó ngoài tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo, nhóm người đông đúc xếp hàng phía sau Từ Tam Thạch bỗng nhiên loạn lên, sau đó biến mất.
Cô gái áo hồng mỉm cười:
- Lúc này hình như không có ai xếp hàng, vậy ta có thể ăn không?
Từ Tam Thạch nháy nháy mắt với Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo cũng hiểu ý, gật đầu tiếp tục nướng cá.
Vương Đông bên cạnh lại có vẻ khó chịu:
- Ngươi là ai, sao lại đến đây cản trở chúng ta buôn bán.
Tay phải cô gái áo hồng nâng lên, trên ngón trỏ của nàng có viên Hồng Bảo Thạch cực đẹp, ánh sáng lóe lên, kim hồn thạch lập tức xuất hiện:
- Cá nướng hôm nay ta mua hết.
Vương Đông nhận lấy không chút ngượng ngùng, cô gái áo hồng tuy rằng khí thế bức người nhưng lại rất ngay thẳng, hơn nữa không hiểu vì sao Vương Đông lại có chút sợ hãi cô gái này. ( DG: giác quan của phụ nữ, tình địch xuất hiện, điện nước đầy đủ , Biên: chú dịch không lo, chỉ thế là giỏi )
Không ngờ lúc này Hoắc Vũ Hạo lại vô cùng thành thật:
- Tỷ đưa dư rồi, cá nướng của ta chỉ có năm hồn tệ một con thôi.
Cô gái áo hồng như không muốn nói nhiều, chỉ thản nhiên:
- Xem như ta đặt trước, sau này mỗi khi đến ăn không phải trả nữa.
- Được.
Vốn cô gái áo hồng đến tìm Từ Tam Thạch nhưng lúc này lại tập trung nhìn Hoắc Vũ Hạo nướng cá.
Lát sau nàng kinh ngạc:
- Khống chế lửa hoàn hảo như vậy, ngươi là Hỏa Hồn Sư à?
Nàng chính là một chuyên gia về việc sử dụng lửa nên nhìn ra được ảo diệu khi Hoắc Vũ Hạo xoay cá trên lò.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.
Một lát sau bốn con cá đầu tiên đã nướng xong, dù sao cũng không còn ai, Hoắc Vũ Hạo liền đưa cá cho cô gái áo hồng và Từ Tam Thạch, phần còn lại đưa Đường Nhã và Vương Đông.
Từ Tam Thạch đứng gần cô gái áo hông nên tâm trạng có chút lo lắng, ăn cá nướng cũng không thấy ngon. Cô gái áo hồng thì ngược lại, kéo khăn che mặt ra, để lộ khuôn mặt tuyệt mĩ rồi thoải mái ăn.
Cách nàng ăn hết sức tinh tế tao nhã, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đứng bên cạnh xem mà giật mình khiếp sợ, số xương cá trong tay nàng đột nhiên biến mất, tay cầm cá cũng không hề dính một tí dầu nào.
Đây là năng lực gì? Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông kinh ngạc nhìn nhau.
Sau khi tiêu diệt hai con cá nướng một cách gọn gàng, cô gái áo hồng gật đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo:
- Ngươi làm cá nướng ngon lắm, thật sự rất ngon, cho ta biết Vũ Hồn của ngươi!
Lời nàng nói hệt như không để người khác từ chối, ba tháng trước, sau khi tà hỏa bị một luồng khí băng kì lạ áp chế, nàng không còn bị luồng tà hỏa quái ác kia quấy rối nữa. Nhưng thời gian trôi qua, luồng khí băng kia dần bị tà hỏa Phượng Hoàng trong người nàng cắn nuốt, tình huống trước lại xuất hiện. Nàng tìm Từ Tam Thạch vì Vũ Hồn Huyền Minh Quy của hắn có thể tạm xem là Vũ Hồn thuộc tính thủy khá tốt có thể giúp nàng áp chế tà hỏa. Quá trình áp chế này đối với Từ Tam Thạch tuy có lợi cho tu luyện nhưng quá trình lại vô cùng thống khổ, vì thế nên Từ Tam Thạch vừa nghe giọng nàng đã run rẩy toàn thân, hắn bị tra tấn cũng không phải mới một vài lần.
Hoắc Vũ Hạo nhíu màu, Vương Đông bên cạnh cũng vô cùng khó chịu vừa định phát tác, Hoắc Vũ Hạo đã giơ tay cản lại, nhìn cô gái áo hồng. Ánh sáng màu vàng kim trong đáy mắt lóe lên, đôi mắt vốn màu xanh đậm lại xuất hiện thêm một tầng màu tím.
Trong số các tuyệt học Đường Môn mà Hoắc Vũ Hạo tu luyện, tuyệt kỹ tiến bộ nhanh nhất là Tử Cực Ma Đồng. Mỗi sáng sớm hấp thu ánh sáng mặt trời đều khiến hắn sinh ra cảm giác như nam châm hấp dẫn, hắn tu luyện một ngày bằng Bối Bối và Đường Nhã tu luyện mười ngày, vì thế Tử Cực Ma Đồng tiến bộ cực nhanh.
Cô gái áo hồng nhíu mày, nàng đã cảm giác được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo.
Sau này tu vi tăng lên, uy lực hồn hoàn cũng tăng dần đúng như lời Thiên Mộng Băng Tằm nói. Khả năng chịu đựng của Hoắc Vũ Hạo càng nhiều, uy lực của hồn hoàn thứ nhất càng cao.
Hồn Hoàn thứ nhất tuy có bốn kỹ năng nhưng uy lực lúc đầu chỉ tương đương với các Hồn Hoàn bốn trăm năm. Lúc này uy lực đã tăng lên ở khoảng sáu tăm năm, tầm ảnh hưởng của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng đã đạt đường kính năm mươi thước, độ tinh tế lại càng tăng nhiều.
Phong ấn đầu tiên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo đã được mở một chút, tinh thần lực của nó theo tu vi của Hoắc Vũ Hạo mà tăng dần, nhờ thế nên uy lực của hồn hoàn mới gia tăng lên, đây là điều mà các Hồn Sư khác nằm mơ cũng không được, tương lai khi tu vi Hoắc Vũ Hạo càng lên cao, uy lực của Hồn Hoàn thứ nhất lại càng kinh khủng.
Thiên Mộng Băng Tằm không đưa cho Hoắc Vũ Hạo năng lực to lớn nhưng lại chỉ cho hắn một con đường dẫn đến một tương lai rực rỡ.

Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng xuất ra khoảng mười giây đã được Hoắc Vũ Hạo thu lại, cô gái áo hồng sững người một lúc lâu, sau đó gật đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, liếc xuống Hồn Hoàn màu trắng dưới chân hắn:
- Đây là Hồn Hoàn mười năm cường đại nhất mà ta từng gặp.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên trả lời:
- Cho dù cường đại cũng chỉ là Hồn Hoàn mười năm.
Cô gái áo hồng khẽ cười:
- Tỷ tỷ tên Mã Tiểu Đào, rất vui vì biết đệ, có dịp tỷ sẽ đến ăn cá nướng, tiểu Từ, mau đi thôi.
Từ Tam Thạch khẩn khoản năn nỉ:
- Tiểu Đào tỷ à, hôm nay đệ không được khỏe, hay là…
Mã Tiểu Đào liếc mắt nhìn sang, Từ Tam Thạch lập tức đứng thẳng người:
- Được được, đệ rất khỏe, mau đi thôi.
Vừa nói xong hắn đã tiến lên phía trước đưa tay mời Mã Tiểu Đào.
Sau khi hai người bước vào học viện Vương Đông mới nhỏ giọng:
- Cái tên thật đáng ghét.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Cái tên thì nói lên được điều gì, ngươi có cảm giác đã từng gặp nàng ở đâu không?
Vương Đông đột nhiên giật mình:
- Đừng nói là tên mặc áo hồng bên bờ hồ nhé? Chẳng lẽ nàng lại là đệ tử nội viên.
Hoắc Vũ Hạo nhún nhún vai.
Mã Tiểu Đào và Từ Tam Thạch đi khỏi mọi người xung quanh lập tức tiến đến xếp hàng, một gã đệ tử ngoại viện năm bốn nghe hai người nói chuyện liền nhỏ giọng:
- Hai học đệ đừng nên nói nhiều, chuyện các đệ tử nội viện không được tùy tiện bàn tán, nhất là về học tỷ Tiểu Đào.
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc:
- Cô ấy thật sự là đệ tử nội viện?
Tên kia nói tiếp:
- Tất nhiên, bộ đồng phục đó chỉ có đệ tử nội viện mới được mặc, ở nội viện có bao nhiêu người ta không biết nhưng các học trưởng ở nội viện rất ít ra ngoài, bên trong nội viện cũng có xếp hạng, ganh đua vô cùng kịch liệt. Vị học tỷ này nằm trong top mười, Từ Tam Thạch hình như có quan hệ khá tốt với học tỷ Tiểu Đào, có khi sau này học tỷ sẽ tiến cử hắn vào nội viện.
Vương Đông tò mò:
- Còn có thể tiến cử vào nội viện?
- Tất nhiên có thể nhưng tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm. Nhưng một đệ tử ngoại viện muốn tiến vào nội viện chắc chắn phải cần một đệ tử nội viện tiến cử.
Buôn bán vô cùng thuận lợi, trong chớp mắt số cá nướng đã được bán hết. Lúc này Đường Nhã và Bối Bối cũng đến, Hoắc Vũ Hạo đem số cá giữ lại đưa cho hai người.
-Tiểu sư đệ, kỳ sát hạch tân sinh sẽ bắt đầu vào ngày mai, ta đã có được thông tin chính thức. Buổi sáng báo danh, buổi chiều bắt đầu sát hạch, hai người chuẩn bị sẵn sàng đi.
Bối Bối nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Cám ơn đại sư huynh đã quan tâm, đệ nhất định sẽ vượt qua sát hạch.
Bối Bối cười cười, Đường Nhã hỉnh mũi lên trời lên giọng:
- Tiểu Hoắc, vi sư cũng ăn khá nhiều cá nướng của ngươi, hôm nay sẽ tặng ngươi một vật, đến lúc sát hạch sẽ có tác dụng.
Nàng vừa nói xong liền đưa một bách bảo nang cho Hoắc Vũ Hạo:
- Sau khi về phòng sắp xếp lại Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, chú ý một chút không được đánh vào nơi yếu hại. Còn nữa, sau khi vượt qua sát hạch ngươi hãy chọn môn học chế tạo Hồn Đạo Khí, lúc đó ta sẽ dạy ngươi một tuyệt học.
-Cám ơn lão sư Tiểu Nhã!
Hoặc Vũ nhận lấy vật đó, cũng có thể đoán ra là vật gì.
Vương Đông tò mò:
- Lão sư Tiểu Nhã, trong sát hạch tân sinh có quy định không được dùng Hồn Đạo Khí mà!
Đường Nhã tức giận:
- Cái gì mà Hồn Đạo Khí? Ngươi không nhớ Đường Môn chúng ta nổi danh dựa vào vật gì à?
Sau khi trở lại ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều gỡ bách bảo nang ra. Thoáng cái hai người đều bị dọa cho hoảng sợ, toàn bộ đều là ám khí: phi châm, phi đao, thấu cốt đinh… hơn mười loại ám khí khác nhau, mỗi loại lại có hơn trăm cái, bách bảo nang này có thể xem như một kho ám khí.
Đường Nhã biết Hoắc Vũ hạo không có tuyệt chiêu công kích đặc biệt nên chuẩn bị vật này cho hắn, ba tháng trôi qua, Hoắc Vũ Hạo tu luyện các tuyệt học Đường Môn đều có tiến bộ, đã bắt đầu nghiên cứu qua bách giải ám khí. Lúc này hắn đã biết dùng hai ba thủ pháp, sử dụng các ám khí này cũng không có gì khó khăn, đối với những học viên tân sinh chỉ mới có một hai hồn hoàn thì những ám khí này vẫn có sức uy hiếp không nhỏ.
Vương Đông nhìn đám ám khí bĩu môi:
- Lão sư tiểu Nhã rõ ràng khinh thường ta, có ta ở đây còn ai có thể động vào ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận