Tuy yếu hơn Linh Hồn Trùng Kích nhưng nó lại có tác dụng trên cả một phạm vi lớn, hơn nữa Tinh Thần Kiền Nhiễu xâm nhập tinh thần đối phương một cách lặng lẽ không cách nào đề phòng, nếu không Hoàng Sở Thiên sao lại có thể đánh hụt!
Vương Ngôn tuyên bố:
- Nhóm Hoắc Vũ Hạo thắng.
Nói xong hắn mang Hoàng Sở Thiên còn đang ngây ngất đi đến chỗ hay tỷ muội Lam Tố Tố dùng hồn lực giúp ba người tỉnh táo.
Hai tỷ muội Lam Tố Tố sau khi tỉnh dậy chỉ thấy đầu như muốn nứt ra như có ngàn mũi kim châm vào.
Uy lực của Linh Hồn Trùng Kích khá lớn, tu vi như Mã Tiểu Đào còn phải chịu ảnh hưởng, hai người còn bị Vũ Hồn dung hợp kỹ cắn trả, trận chiến này có thể nói nhóm Hoàng Sở Thiên chịu tổn thức nặng nề, ngày hôm nay Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc chắc chắn không kịp hồi phục chiến lực, mà bọn hắn còn phải chiến thêm bốn trận nữa!
Tình huống nhóm Hoắc Vũ Hạo tốt hơn nhiều, dù gì cũng giành chiến thắng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chỉ tiêu hao quá nhiều hồn lực, không hề bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi qua hai trận có thể hồi phục, trong thời gian đó Tiêu Tiêu sẽ là chủ lực.
Vương Đông dìu Hoắc Vũ Hạo vào trong, Tiêu Tiêu bước đến hỏi:
- Lớp trưởmg, một kích vừa rồi tại sao Hoàng Sở Thiên lại đánh hụt?
Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
- Khoan bàn về việc này đã, chúng ta nên nhanh chóng minh tưởng khôi phục hồn lực, còn bốn trận nữa đó, chỉ hi vọng các nhóm khác cũng bị tiêu hao…
Vừa nói xong hắn lập tức khoanh chân minh tưởng.
Không chỉ mình Tiêu Tiêu nghi hoặc, trong lòng Vương Đông có một nghi vấn khác, Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai tỷ muội Lam Tố Tố tại sao lại bị hóa giải nhanh chóng như thế, nếu Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai người chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn mà mà phải trả giá như thế, hai người nhất định sẽ không sử dụng. Hắn cũng chỉ phóng ra một Hồn Kỹ ngàn năm lại có thể khiến hai người tán loạn, thậm chí còn hôn mê, chuyện gì đã xảy ra? Liên tưởng đến tiếng kêu của Hoắc Vũ Hạo lúc trước, hắn luôn cảm thấy có một chút không hợp lý nhưng không biết ở điểm nào.
Sát hạch tân sinh đã bước qua giai đoạn khởi đầu, lúc này thành tích là vô cùng quan trọng, thắng một trận là có thêm một phần trăm cơ hội, bất kỳ nhóm nào cũng đã bắt đầu dốc toàn lực chiến đấu.
Trận chiến giữa hai nhóm Hoắc Vũ Hạo và Sở Hoàng Thiên khiến các nhóm khác vô cùng rung động, bọn họ đều tự nhận không thể có thực lực như thế, tất cả đều cố gắng dốc sức chiến đấu với các nhóm khác để sau này có gặp hai người cũng không sao, vì thế trong kỳ sát hạch lại xuất hiện tình trạng lưỡng bại câu thương…
Vòng đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, các nhóm khác đều giống như suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo, tất cả đều chịu tiêu hao không nhỏ, dù sao hôm qua bọn hắn đã phải chiến một lần, hôm nay chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất lại phải đấu tiếp.
Là nhóm hạt giống, trận thứ hai nhóm Hoắc Vũ Hạo xuất hiện trước tiên, đối thủ của hắn lúc này là một nhóm thuộc lớp Bốn ban Tân Sinh.
Hai bên xưng tên rồi chọn vị trí, vị trí của nhóm Hoắc Vũ Hạo có chút thay đổi, đứng đầu tiên là Tiêu Tiêu, phía sau là Hoắc Vũ Hạo, mà Vương Đông làCường Công hệ Chiến Hồn Sư lại đứng sau cùng. Vương Ngôn còn chưa tuyên bố trận đấu bắt đầu hắn đã lập tức khoanh chân ngồi xuống, giữa chiến trường lại bắt đầu minh tưởng.
Đây cũng là nhiệm vụ Hoắc Vũ Hạo giao cho hắn, quan trọng nhất là khôi phục hồn lực, chỉ khi nào Vương Đông khôi phục đến trạng thái tốt nhất bọn hắn mới có thể giành được toàn thắng.
- Tiêu Tiêu cố lên!
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng.
- Lớp trường yên tâm, chúng ta nhất định thắng!
Sau khi Vương Ngôn tuyên bố trận đấu bắt đầu, hai bên đồng loạt phóng thích Vũ Hồn, qua quan sát lúc trước, Hoắc Vũ Hạo đã biết về đối phương, cả ba đều là hồn sư Mẫn Công hệ, chủ yếu dựa vào tốc độ.
Trận đấu vừa bắt đầu, ba tên hồn sư Mẫn Công hệ đã phóng thích Vũ Hồn, toàn bộ xông lên chia ra làm ba hướng tấn công Tiêu Tiêu.
Bọn hắn đều thấy Vương Đông đang ngồi minh tưởng, đối phương đã mất đi một hồn sư Cường Công hệ, bọn họ phải lập tức chiếm lấy cơ hội, tuy cả ba đã tiêu hao không ít hồn lực nhưng vẫn dốc toàn lực tấn công.
Vương Ngôn đúng bên sân chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, lúc này Vương Đông đã mất sức chiến đấu, một mình Tiêu Tiêu không thể chống lại ba tên hồn sư Mẫn Công hệ, mấu chốt là ở Hoắc Vũ Hạo, hắn nhất định phải nhìn ra Hồn Kỹ của Hoắc Vũ Hạo phóng thích như thế nào.
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo rực sáng, ánh vàng tuy không quá rõ nhưng Vương Ngôn cũng nhìn thấy, khi một hồn sư phóng thích Vũ Hồn, đôi mắt thay đổi là chuyện thường, còn Hồn Hoàn màu trắng dưới chân Hoắc Vũ Hạo thì càng không đáng để nhắc tới, mọi thứ vẫn diễn ra theo trình tự cũ và Vương Ngôn vẫn như trước không thể nhìn ra Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo.
Một màn kinh người xuất hiện, Tiêu Tiêu dưới ánh mắt của mọi người lại chia Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh làm ba, ba đại đỉnh như có linh tính dừng lại tại ba vị trí khác nhau, chặn đường ba người đối phương. Đối phương là ba hồn sư Mẫn Công hệ, chiến lực ở khoảng cấp mười chín, vì tốc độ quá nhanh nên không kịp biến chiêu, chỉ có thể vận sức đánh vào ba đại đỉnh.
Bọn hắn không có lực lượng như Vũ Hồn Đại Lực Thần Viên của Hoàng Sở Thiên, vừa đụng vào đại đỉnh lập tức văng ngược lại.