Tuyệt Thế Đường Môn

Chẳng lẽ trên người hắn có kiện Hồn Đạo Khí đặc biệt gì hay sao? Trong lòng Hiên Tử Văn vẫn còn chút nghi ngờ, chưa thể tin tưởng.
Lúc này, bên ngoài phòng thí nghiệm xuất hiện một số học viên của đội duy trì trật tự, Hiên Tử Văn trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, sau đó ra ngoài giải thích với đội duy trì trật tự vài câu. Bảo rằng các học viên phòng thí nghiệm của mình đang làm thí nghiệm thì xảy ra một số chuyện, đã giải quyết xong.
Khi thí nghiệm Hồn Đạo Khí khó tránh xảy ra một số vấn đề ngoài ý muốn, đội duy trì trật tự dĩ nhiên đều biết vị Hiên Tử Văn này, hắn là nghiên cứu viên cực kỳ nổi tiếng ở Minh Đức Đường, sau khi cảm thấy không còn gì đáng nghi nữa thì rời đi. Cánh cổng phòng thí nghiệm sau khi được Hiên Tử Văn điều chỉnh một chút đã khôi phục bình thường.
Quất Tử nhìn Hoắc Vũ Hạo, định đe dọa vài câu linh tinh nhưng lại không nói nên lời. Không hiểu tại sao cô lớn tuổi hơn cậu bé này rất nhiều, mà khi thấy hắn, lòng cô lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Sở dĩ hôm nay cô dẫn ba người bạn vừa trở về đến đây cũng vì muốn báo thù chuyện hôm trước. Ngày đó sau khi bị Vĩnh Đông Chi Vực đóng băng, tuy sau đó không còn vấn đề gì nữa, nhưng cô phải mất một ngày mới trở về được trạng thái bình thường. Cứ nghĩ đến việc Hoắc Vũ Hạo đứng sau lưng đánh lén mình là cô tức đến mức không chịu đựng nổi. Cô đợi mấy người bạn về liền lập tức tìm hắn tính sổ. Bốn người họ dĩ nhiên đều vô cùng ăn ý, cả bốn đều quyết định cho hắn một bài học.
Nhưng Quất Tử ngàn vạn lần không ngờ, bốn người bọn họ hợp sức lại vậy mà vẫn bị Hoắc Vũ Hạo giải quyết sạch sẽ. Cho dù một phần vì diện tích phòng thí nghiệm không lớn, mọi người không dám dùng hết toàn lực, nhưng tốc độ Hoắc Vũ Hạo cũng quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp có cơ hội toàn lực ứng phó thì chiến đấu đã xong. Nếu không phải Hiên lão sư đến kịp thời, e là bản thân cô cũng khó tránh việc bị đánh ngã xuống đất.
Người này rốt cuộc là đã làm gì? Căn bản hắn không giống như có sử dụng Hồn Đạo Khí, hoàn toàn dựa vào sức lực của Hồn Sư mà thôi.
Từ trước đến nay, Quất Tử tại học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư có thể xem là một đệ tử khá nổi tiếng, cô tin chắc không bao lâu nữa mình sẽ có cơ hội sát hạch vào Minh Đức Đường. Càng nghiên cứu về Hồn Đạo Khí, cô càng nghi ngờ về thực lực của Hồn Sư, cô cứ nghĩ, xét cùng cấp bậc, Hồn Sư tuyệt đối không phải là đối thủ của Hồn Đạo Sư xuất thân từ học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Nhưng hôm nay, Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của cô, cho dù cô vẫn không phục, nhưng mỗi khi nhớ lại ba cái Hồn Hoàn của hắn, cô liền không kiềm được cảm giác thất bại.
Hoắc Vũ Hạo vẫn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng quét dọn phòng thí nghiệm, nhất là quét sạch mấy quả quýt bị vỡ nằm trên mặt đất.
Một lát sau Hiên Tử Văn trở lại phòng thí nghiệm với vẻ mặt quái dị, đầu tiên hắn kiểm tra tình hình ba học viên nằm dưới mặt đất, tức thì hắn liền nhận ra chuyện này có chút khó giải quyết.
Ban nãy Hoắc Vũ Hạo từng nói không có nguy hiểm đến tính mạng. Đúng là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng không phải chỉ mất sức chiến đấu đơn giản như vậy.
Người bị thương nhẹ nhất là cô gái dáng người nhỏ nhắn kia, trung khu thần kinh của cô chỉ bị Cực Hạn Chi Băng của Hoắc Vũ Hạo đông lạnh một chút, tình huống tương tự như Quất Tử hôm nọ. Nhưng hai người còn lại thì tệ hơn nhiều.
Người thanh niên cao lớn trúng phải kỹ năng Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo, tuy Hoắc Vũ Hạo đã cố gắng khống thế Tinh Thần Lực, nhưng vì hắn là người đã sỉ nhục mình, nên một chiêu này không hề nhẹ. Người thanh niên sau khi bị tấn công, Tinh Thần Hải liền có chút rối loạn, chìm vào hôn mê sâu, chắc chắn không thể tỉnh dậy ngay được. Cho dù có tỉnh lại, bản thân hắn có di chứng gì không cũng khó mà nói trước.

- Vũ Hạo, ngươi đến đây.
Hiên Tử Văn quay người nhìn Hoắc Vũ Hạo, vẫy tay.
- Vâng.
Hoắc Vũ Hạo lập tức bước đến.
Hiên Tử Văn nhìn Hoắc Vũ Hạo với ánh mắt có phần phức tạp, trầm giọng nói:
- Ba học viên này đều là đệ tử của ta. Ta biết nhất định bọn chúng đã làm chuyện không tốt với ngươi, nhưng hiện giờ bọn chúng đã bị ngươi đánh bị thương, xem như là hòa, ngươi thấy thế nào?
Lần này đến lượt Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc, hắn vốn nghĩ Hiên Tử Văn nhất định sẽ trách phạt mình. Mà bản thân hắn cũng chuẩn bị đợi nghe trách phạt rồi, nào ngờ vị Hiên lão sư này lại xử lý chuyện này đơn giản như vậy.
- Vâng, lão sư.
Hoắc Vũ Hạo nhanh nhẹn đáp, Quất Tử đứng gần đấy trông thấy không khỏi nghiến răng, thầm nghĩ: “Thằng nhóc chết tiệt nay trước mặt lão sư lại ra vẻ thông minh lanh lợi, ban nãy thì hung hãn dữ tợn không ai bằng.”
Hiên Tử Văn nói:
- Ngươi là trao đổi sinh, phải ở đây học tập hơn hai năm. Bất kể thế nào, họ cũng là học trưởng của ngươi, học viện cấm tuyệt đối không được đánh nhau trong phòng thí nghiệm. Chuyện hôm nay ta bỏ qua, nhưng ta không hi vọng sẽ tiếp tục xảy ra nữa, đương nhiên, ta sẽ bảo bọn chúng không được làm phiền ngươi. Có điều, hiện giờ ngươi phải giúp ta trị liệu cho bọn chúng, ta không hy vọng đệ tử của mình xảy ra chuyện, ngươi hiểu ý ta chứ?
- Dạ hiểu.
Hoắc Vũ Hạo thành thật đáp, sau đó giơ tay chỉ về phía người thanh niên cao lớn nói:

- Hiên lão sư, người này ta chịu thua. Ta từ bé đã sống với mẹ, mẹ ta cũng đã qua đời, vậy mà ban nãy hắn mắng ta là đồ con hoang. Ta không thể nào giúp hắn trị liệu được. Người tìm một chỗ cho hắn nghỉ ngơi, nằm chừng nửa tháng là khôi phục bình thường. Có điều thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống tinh thần bị hoảng hốt.
Hắn nói xong lập tức ngồi xổm xuống, ấn một cái vào sau gái cô gái nhỏ nhắn, rút ra hàn khí Cực Hạn Chi Băng, kế đó bước về phía người thanh niên anh tuấn, gõ lên người hắn vài cái, hóa giải tác dụng kỳ lạ của kỹ năng Quân Lâm Thiên Hạ.
Hai người kia lần lượt tỉnh dậy, cô gái nhỏ nhắn rùng mình một cái, mở mắt ra thấy mình đang đứng sát bên Hoắc Vũ Hạo, không khỏi nhảy dựng lên định đánh tiếp, nhưng bị Hiên Tử Văn hét lên một tiếng, ngừng lại.
- Đủ rồi, Kha Kha. Tiếp tục phá nữa thì cút ra ngoài cho ta.
Cô gái nhỏ nhắn kia hóa ra tên là Kha Kha, lúc này cô mới phát hiện Hiên Tử Văn đã có mặt trong phòng, ủy khuất nói:
- Hiên lão sư, hắn bắt nạt đệ tử, hắn đánh ta. Ngài phải làm chủ cho ta, huhu.
Cô nàng này rõ ràng còn giỏi làm nũng hơn cả Quất Tử.
Hiên Tử Văn hừ lạnh một tiếng:
- Ai bắt nạt ai chẳng lẽ ta không thấy sao? Tử Mộc, cả ngươi cũng hồ đồ theo bọn chúng?
Người thanh niên anh tuấn tên Tử Mộc có chút bất đắc dĩ nói:
- Hiên lão sư, ngài đừng nóng giận, là chúng ta sai.
Hoắc Vũ Hạo thấy hắn không trốn tránh trách nhiệm, không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Hiên Tử Văn vẫn lạnh lùng nói:

- Vương Thiểu Kiệt cần nghỉ ngơi một lát, ngươi đưa hắn về phòng đi, lát nữa ta sẽ dẫn lão sư đến kiểm tra cho hắn.
- Dạ.
Tử Mộc đáp, sau đó liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, không hiểu tại sao khi nhìn thấy cậu thiếu nhiên này, cả người hắn lại muốn run rẩy, giống như tinh thần của mình bị cái gì đó nghiền nát vậy.
Hoắc Vũ Hạo cũng bình tĩnh liếc mắt nhìn Tử Mộc, so với Tử Mộc, hắn hiểu rõ hậu quả của người bị trúng Quân Lâm Thiên Hạ hơn.
Quân Lâm Thiên Hạ là kỹ năng kết hợp với Tinh Thần Lực, nên người bị đánh trúng, lòng tin cũng bị đánh tan. Bất kể như thế nào, khi đối mặt với người đã tấn công mình cũng sẽ có cảm giác không thể chiến thắng.
Sau khi Tử Mộc đỡ Vương Thiểu Kiệt đi, Hiên Tử Văn nhìn Hoắc Vũ Hạo nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Vũ Hạo! Chuyện này có chút phiền phức, Vương Thiểu Kiệt là người hoàng thất, tuy không phải trực hệ nhưng cũng là một quý tộc có danh hiệu hoàng thất. Ngươi đánh hắn bị thương thì phải giải thích với học viện một chút rồi.
Hoắc Vũ Hạo cúi đầu nói:
- Hết thảy nhờ lão sư làm chủ.
Biết co biết duỗi mới là người thành công, chỉ cần hắn có thể tiếp tục học tập tại học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư là được, sau này không cần biểu hiện quá cao nữa. Mà hắn tin, với địa vị của Hiên Tử Văn, chuyện này cũng không phải không thể giải quyết.
Quả nhiên, Hiên Tử Văn nhíu mày nói:
- Được rồi, chuyện này để ta giải quyết. Các ngươi quét dọn phòng thí nghiệm cho sạch sẽ. Không được gây chuyện nữa, nếu không, đừng trách ta không khách sáo.
Hắn nói xong liền vội vàng đi. Tuy Hoắc Vũ Hạo không chịu trị liệu cho Vương Thiểu Kiệt, nhưng học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư không hề kém về mặt cứu thương, hắn tin chỉ cần tìm người trị thương cho Vương Thiểu Kiệt, chỉ cần người không sao, thì chuyện này cũng xong xuôi.
Cửa phòng thí nghiệm hé mở rồi đóng lại, lúc này, trong phòng chỉ còn ba người Hoắc Vũ Hạo, Quất Tử và Kha Kha.
Hoắc Vũ Hạo cũng không lên tiếng, chỉ im lặng quét dọn. Kha Kha liếc mắt nhìn Quất Tử, cả hai vốn vô cùng thân thiết, nên liếc mắt là biết đối phương đang nghĩ gì. Kha Kha mấp máy đôi môi, dùng khẩu hình của miệng để trò chuyện với Quất Tử:
- Người này thật mạnh. Chúng ta đến bốn người mà cũng không đánh thắng hắn.

Quất Tử có chút không phục nói:
- Đấy là vì chúng ta đang ở trong phòng thí nghiệm. Nếu ở ngoài không gian rộng rãi, hắn chắc chắn không phải đối thủ của chúng ta.
Khi cô nói cũng cố tình không nhỏ giọng.
Hoắc Vũ Hạo lại cứ như căn bản không nghe thấy, tiếp tục công việc của mình.
Kha Kha phối hợp với Quất Tử:
- Hồn Sư thôi mà, cự ly gần thì hay lắm, xa thì xong đời. Để sau này có cơ hội ra ngoài rèn luyện, thì… hừ hừ.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kha Kha.
Kha Kha có chút hoảng sợ, đưa tay che trước người, hồi hộp nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Thực lực mạnh hay yếu không thể nói bằng miệng, các ngươi rảnh rỗi như thế chi bằng dùng thời gian ấy nghiên cứu Hồn Đạo Khí. Còn muốn dạy dỗ ta, bất cứ lúc nào cũng được.
Mấy quả quýt vỡ trên mặt đất đều được hắn thu vào trong Hồn Đạo Khí Trữ Vật, phòng thí nghiệm được hắn quét dọn một lúc đã sạch sẽ trở lại.
Sau khi xong việc, hắn tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng suy nghĩ tìm câu trả lời cho những thắc mắc về Hồn Đạo Khí của mình, đồng thời đợi Hiên Tử Văn trở về, nếu vẫn không hiểu sẽ hỏi hắn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận