Tuyệt Thế Đường Môn

Cũng may Quất Tử kịp thời phóng ra Hồn Đạo Hộ Tráo cấp năm cản lấy toàn bộ các lưỡi đao kia.
- Rốt cuộc thuộc tính của nó là gì?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói.
Kha Kha đáp:
- Ngân Lang sở dĩ mạnh mẽ cũng vì bản thân nó có thuộc tính của sáu nguyên tố: Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Quang Minh, Hắc Ám. Sáu thuộc tính này có thể thoải mái luân phiên chuyển hóa. Cho nên mới đặc biệt khó đối phó. Gần như không có thuộc tính nào có thể khắc chế nó được. Nghe nói sau vạn năm, khi trở thành Ngân Lang Vương, nó còn có thể tăng thêm một thuộc tính hiếm thấy nữa. Sau mười vạn năm, lại được tăng thêm một loại. Cũng may mặc dù bản thân nó có nhiều thuộc tính nhưng xét về mặt công kích chỉ nằm trong các thuộc tính trụ cột căn bản mà thôi.
Kha Kha còn chưa giải thích xong thì quả cầu thứ ba đã hóa thành nhũ băng điên cuồng bay về phía ba người, tuy đòn tấn công này vẫn chưa đủ để phá hủy vòng bảo hộ nhưng Hồn Lực của Quất Tử tiêu hao nhanh thấy rõ.
Kha Kha vừa định ấn nút cạnh ghế ngồi của mình liền bị Quất Tử cản lại:
- Để Vũ Hạo đi. Phương thức chiến đấu của cậu quá dữ dội. Không ngờ chúng ta mới vào dãy núi chưa được bao lâu đã gặp phải Hồn Thú hiếm thấy thế này.
Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế cũng không nói thêm gì, tay phải đưa lên ấn xuống nút điều khiển bên cạnh ghế, lập tức cửa sổ hai bật mở, cả người hắn “vèo” một cái bắn ra ngoài, hệt như viên đạn được bắn ra từ nòng súng.
Kiện Hồn Đạo Hộ Tráo đặc biệt của Quất Tử tuy tiêu hao khá nhiều Hồn Lực nhưng đầu Ngân Lang ngàn năm này khó mà phá hủy trong chốc lát được, bỗng nhiên từ bên trong bắn ra một người dọa nó giật mình kinh ngạc. Ngân Lang ngẩng đầu nhìn lên, không hề khách sáo bắn ra một quả cầu ánh sáng màu bạc lấp lanh.
Đòn công kích này có thuộc tính Phong. Từng lưỡi đao gió bao trùm lấy một phạm vi rộng lớn, khiến Hoắc Vũ Hạo muốn tránh cũng không tránh được.

Cả người hắn thoáng cái phủ một lớp băng cứng sáng như kim cương, tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, còn muốn nổi bật hơn cả ánh sáng chói lóa trên người Ngân Lang nữa. Mấy lưỡi đao gió chém vào lớp băng tinh từ Băng Hoàng Hộ Thể vang lên từng tiếng chói tai nhưng không có cách nào cắt đứt được.
Sáu kiện đại bác đồng thời xuất hiện trên người Hoắc Vũ Hạo, đầu súng chỉa về phía Ngân Lang, đồng loạt bắn. Sáu tia sáng nháy mắt bay vọt về phía Ngân Lang với tốc độ cực nhanh. Ngân Lang lập tức lùi nhanh về sau, trước người nó lại xuất hiện mấy quả cầu ánh sáng bạc, quanh cơ thể nó bỗng nhiên xuất hiện tầng tầng phòng ngự dập dìu sóng nước, khiến lực tấn công của Hồn Đạo Xạ Tuyến giảm đi gần phân nửa, đợi đến khi sáu tia sáng bay đến người nó, nó đã có thể dễ dàng lách người tránh đi.
Sau khi Hoắc Vũ Hạo tung ra một chiêu này liền nhẹ nhàng tiếp đất, cả người lao về phía Ngân Lang như một con báo săn.
Con Ngân Lang ngàn năm này rõ ràng chuyên về tấn công từ xa, nó không ngừng lùi về sau, đồng thời cũng không ngừng bắn ra các quả cầu ánh sáng bạc về phía Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng, từ những thông tin mà Kha Kha và Quất Tử đã nói cho hắn biết, Hoắc Vũ Hạo đã sớm sử dụng Tinh Thần Tham Trắc không ngừng tìm kiếm, mỗi thuộc tính mà Ngân Lang sử dụng làm sao có thể thoát khỏi phạm vi dò xét của hắn. Ba cái Hồn Hoàn màu trắng đồng thời dâng lên từ dưới chân Hoắc Vũ Hạo, đồng thời lóe sáng, hai cô gái đang ngồi bên trong quả cầu kim loại đều kinh ngạc mở to mắt, chuyện gì thế này?
Vì Quất Tử mang đến cảm giác nguy hiểm cho hắn, nên hắn không muốn bại lộ quá nhiều thực lực của mình. Thực tế lúc này hắn đang đồng thời sử dụng cả ba Hồn Kỹ.
Ánh mắt hắn bắn ra một tia sáng màu tím rồi biến mất, con Ngân Lang bỗng hét lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã lăn xuống đất, nó đau đớn lăn đi lăn lại mấy lần, thần trí rõ ràng đã không còn tỉnh táo, mà tác dụng từ kỹ năng Hư Nhược lẫn Tinh Thần Kiền Nhiễu đều đồng thời rơi xuống người hắn.
Lúc này, thật ra người kinh ngạc nhất phải là Hoắc Vũ Hạo, hắn vốn nghĩ con Hồn Thú này tu vi chỉ có ba ngàn năm, xét về mặt Tinh Thần Lực, lẽ ra nó phải kém hắn rất nhiều, sau một chiêu Linh Hồn Trùng Trích, dù nó không chết cũng phải mất nửa mạng. Thế mà không ngờ lúc này còn có thể đứng lên?
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Hoắc Vũ Hạo. Chẳng lẽ đầu Ngân Lang này cũng có thuộc tính tinh thần? Nhưng tu vi của nó chỉ có ba ngàn năm, có chút không thích hợp với hắn.
Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ các vấn đề khác nhau, nhưng động tác lại không hề dừng lại chút nào, sau khi sử dụng Linh Hồn Trùng Kích, cả người hắn đã bay lên như một mũi tên, kiện Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp năm sau lưng hắn lóe sáng, tốc độ của hắn nháy mắt tăng đến mức cực kỳ kinh khủng, khi con Ngân Lang có thể đứng dậy thì hắn đã bay đến trước mặt nó rồi.

Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên rồi chụp xuống, đáy mắt lại lóe sáng ánh tím, căn bản không cho con Ngân Lang ngàn năm này chút thời gian nghỉ ngơi nào. Con Ngân Lang vừa mới tỉnh táo lại tiếp tục bị Linh Hồn Trùng Kích đập thẳng vào đầu, máu từ mắt, miệng, mũi ào ào chảy ra, năm lưỡi đao màu vàng nhạt của Hoắc Vũ Hạo nháy mắt cắm sâu vào trung khu thần kinh của nó.
Cả quá trình chiến đấu có thể nói là cực kỳ đơn giản, trước mặt Hoắc Vũ Hạo, con Ngân Lang ngàn năm này bị áp chế hoàn toàn, một chút sức phản kháng cũng không có.
Quất Tử ngồi bên trong kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, nhìn Kha Kha đang kinh ngạc mở to hai mắt, cười nói:
- Giờ cậu còn thấy nếu có ở một nơi đủ rộng thì chúng ta có thể thắng hắn không?
Kha Kha lẩm bẩm:
- Thực lực cận chiến của hắn thật đáng sợ. Đây là con Ngân Lang ba ngàn năm đó. Vậy mà đấu với hắn lại không hề có chút lực phản khảng nào. Ngân Lang yếu ớt như vậy từ lúc nào thế? Mình nghe nói loài Hồn Thú này rất mạnh mà?
Quất Tử khẽ than:
- Không phải Ngân Lang yếu mà vì hắn quá mạnh. Ngay thời điểm hắn tung một kích cuối cùng, con Ngân Lang ấ đã không còn sức phản kháng rồi. Vũ Hồn Song Sinh thật đáng sợ. Ta đoán đừng nói là chúng ta, cho dù là Hồn Đạo Sư cấp sáu cấp bảy cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Kha Kha có chút không phục:

- Không để hắn đến gần là được.
Quất Tử lắc đầu nói:
- Cậu suy nghĩ đơn giản quá. Chẳng lẽ ban nãy cậu không thấy kiện Hồn Đạo Khí giúp hắn tăng tốc độ sao? Đó là Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp năm đó, kiện này tuy cấp thấp nhưng dù là Hồn Đạo Sư cấp bảy cũng không dám tùy tiện sử dụng, nó có thể giúp mình nháy mắt tăng tốc nhưng gây ảnh hưởng không nhỏ cho cơ thể mình, chẳng lẽ cậu không nhớ điểm này sao? Với thể chất của chúng ta, cùng lắm chỉ có thể sử dụng được kiện Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp ba thôi, cho dù thế, nếu sử dụng liên tục, cơ thể chúng ta cũng sẽ cảm thấy không khỏe. Hiện giờ hắn chỉ mới có ba Hồn Hoàn, tuy Hồn Lực đạt đến cấp 40, nhưng lại dám sử dụng Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp năm, hơn nữa vừa sử dụng xong còn lập tức tấn công, chuyện này có ý nghĩ thế nào chứ hả?
Kha Kha không lên tiếng, dĩ nhiên cô biết việc đó có ý nghĩ gì, nó chứng tỏ xét về mặt thể chất, cơ thể Hoắc Vũ Hạo vượt xa sự tưởng tượng của hai cô. Nếu không làm sao có thể sử dụng với mức độ khủng khiếp như vậy? Xét theo khả năng sử dụng Hồn Đạo Khí hiện giờ của hai cô, phạm vi phát huy thực lực cao nhất là vào tầm 50-200m, nếu phạm vi xa hơn thì phải sử dụng đến Định Trang Hồn Đạo Khí mới có thể đảm bảo lực tấn công. Mà kiện Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp năm này có thể nháy mắt tăng độc độ của Hoắc Vũ Hạo lên vào khoảng 100 m/s. Nói cách khác, chỉ cần một lần hô hấp, hắn có thể di chuyển được khoảng 200m. Vậy thì hai cô còn chút cơ hội nào nữa chứ?
- Hắn là học viên của học viện Sử Lai Khắc, thực lực nhất định không tầm thường.
Quất Tử gật đầu:
- Có lẽ lần này trong nhóm trao đổi sinh, hắn trông như thực lực yếu nhất nhưng thực sự đây mới là nhân vật trung tâm.
- Thôi được rồi, chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta, sau này về cậu cũng đừng nhiều chuyện quá. Chúng ta còn phải nhờ người ta làm cơm cho đấy.
Trong lúc hai cô gái trò chuyện, Hoắc Vũ Hạo đã mang xác con Ngân Lang trở về, bên cạnh nó lúc này còn lấp lánh một Hồn Hoàn màu tím.
- Thiên Mộng ca, tỉnh chưa?
Hoắc Vũ Hạo cố ý giảm tốc độ, thầm gọi Thiên Mộng Băng Tằm. Hắn muốn giải đáp thắc mắc của mình. Thật lòng, hắn khá động tâm với đầu Ngân Lang này. Đối với Hồn Sư, Hồn Hoàn thứ tư phải trên bậc ngàn năm mới đúng. Nhưng nếu thực sự không còn lực chọn nào khác, Hồn Hoàn ba ngàn năm này không phải là không được.
- Tiểu Vũ Hạo, đã lâu rồi không thấy đệ gọi đến ca nha.

Giọng nói vô cùng uể oải của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo, từng chữ từng chữ đều biểu lộ rõ vẻ chưa tỉnh táo của chủ nhân, nhưng bản thân Thiên Mộng Băng Tằm dường như khá là vui mừng khi Hoắc Vũ Hạo chủ động đánh thức nó.
- Thiên Mộng ca, đệ gặp được một đầu Hồn Thú hiếm thấy ở đế quốc Nhật Nguyệt, ca xem giúp đệ nó có phải thuộc tính Tinh Thần không. Đệ không xác định chính xác được.
Sau đó, hắn lập tức thuật lại thông tin của Ngân Lang.
- À…
Thiên Mộng Băng Tằm vừa nghe Hoắc Vũ Hạo nói vừa quan sát Ngân Lang, khi Hoắc Vũ Hạo về đến trước kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, nó đã nói ra đáp án.
- Con Hồn Thú này có rất nhiều thuộc tính, nhưng không phải là có đủ toàn bộ, chẳng có loài Hồn Thú nào có được khả năng này. Bản thân nó có khả năng sử dụng nhiều thuộc tính, cộng thêm Tinh Thần Lực khống chế mạnh mẽ hẳn là cũng do những kim loại mà nó thường ăn, có lẽ những thứ ấy đã tăng cường khả năng tương tác các nguyên tố cho nó mà thôi. Nếu không, bản thân nó có nhiều nguyên tố như vậy, làm sao chỉ có thể sử dụng một vài kỳ năng căn bản cơ chứ? Con Hồn Thú này chưa đủ tiêu chuẩn làm Hồn Hoàn của đệ, tu vi quá yếu, kém xa khả năng chịu đựng tối đa của đệ, nếu muốn tìm loài Hồn Thú này làm Hồn Hoàn thì tu vi ít nhất phải qua vạn năm. Ta nghĩ nó sẽ mang đến cho đệ một kỹ năng không tệ. Tuy chưa chắc có thể tăng thêm lực tấn công nhưng đối với tổng thể thực lực lại vô cùng phù hợp, ít nhất có thể tăng cường cho kỹ năng Hư Nhược kia.
- Dạ, cám ơn ca.
Hoắc Vũ Hạo thu thi thể Ngân Lang vào Hồn Đạo Khí Trữ Vật, rồi nhảy lên bước vào trong kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí.
Quất Tử nhìn hắn, giơ lên ngón tay cái, ra vẻ tán tưởng. Hoắc Vũ Hạo chỉ mỉm cười nói:
- Hai người muốn xử lý đầu Ngân Lang này thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận