Tuyệt Thế Đường Môn

Quất Tử nói:
- Nếu ngươi muốn bán, ta có thể giúp ngươi bán với giá tốt. Trước hết cứ để ở chỗ ngươi đã. Bộ da của Ngân Lang có thể giúp cho thi thể của nó không sớm thối rữa, chờ chúng ta trở lại học việc sẽ xử lí nó. Ta cảm thấy tuy là Ngân Lang không phải là Hồn Thú có thuộc tính tinh thần nhưng Tinh thần lực của nó hẳn là rất cường đại, nếu không thì nó đã không thể khống chế các nguyên tố phát động công kích. Ngươi xem thử xem. Còn nữa, sao vừa rồi Hồn Hoàn của ngươi lại biến thành màu trắng cả thế?
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Có phải ta muốn thế đâu. Chẳng lẽ ta không thể có ba cái Hồn Hoàn mười năm à?
Nói xong hắn liền nở nụ cười, hiển nhiên rằng có thằng ngu mới tin đáp án này.
Quất Tử giật giật khóe miệng, lúc này cô đã trở lại là thiếu nữ dịu dàng như trước, đem nội tâm của mình giấu sâu trong tận đáy lòng.
Hoắc Vụ Hạo suy nghĩ một lúc liền hỏi:
- Khứu giác của Hồn Thú họ sói bình thường khá nhạy, không biết Ngân Lang có đặc tính này không?
Quất Tử nghĩ nghĩ liền đáp:
- Hẳn là có đi, dù thế nào thì nó vẫn là sói.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Hai học tỷ, có lẽ ta cần tách khỏi hai người một thời gian.
Quất Tử sửng sốt:
- Sao ngươi lại phải đi?
Hoắc Vũ Hạo trả lời:
- Ta muốn đi tìm Hồn Thú thích hợp với ta. Loại Ngân Lang này tuy thích hợp với ta, nhưng ta nói thật, tu vi của nó còn hơi kém, chưa tới giới hạn dung hợp của ta, thế nên ta muốn đi tìm con Ngân Lang mạnh hơn hoặc là Hồn Thú thuộc tính tinh thần. Mà việc này tất nhiên vô cùng nguy hiểm, cho nên tốt nhất là ta nên hành động một mình.
- Các ngươi cứ tiếp tục hoàn thành công tác thực nghiệm, sau đó chúng ta hẹn nhau ở nơi tối qua hạ trại. Nếu trong vòng nửa tháng mà ta vẫn chưa trở lại thì các ngươi hãy đi về trước đi.

- Không được! Làm sao chúng ta có thể để cho ngươi mạo hiểm một mình được?
Kha Kha nghĩa khí nói:
- Muốn đi thì mọi người cùng đi, đừng quên chúng ta đều là Hồn Vương, ba người cùng một chỗ thì an toàn hơn là một người ngươi đi nhiều. Tuy năng lực cận chiến của ngươi khá tốt, thế nhưng Hồn Đạo Khí của ta và Quất Lâm tỷ đều khá mạnh, khả năng sinh tồn cũng mạnh không kém.
Hoắc Vũ Hạo khẽ lặng người. Hắn không ngờ cô gái bình thường luôn chí chóe với mình giờ phút này lại quyết định như thế, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo có thể nhìn thấy từ trong mắt cô, sự chân thành không hề có chút giả dối..
Quất Tử cũng gật đầu:
- Kha Kha nói đúng, chúng ta không thể để ngươi mạo hiểm một mình được, ba người dù sao vẫn tốt hơn một người. Hơn nữa, chúng ta lại khá quen thuộc với dãy núi Cảnh Dương. Muốn đi thì cùng đi, chả lẽ ngươi sợ chúng ta liên lụy đến ngươi sao? Ta biết ngươi muốn làm gì, cứ đem máu của Ngân Lang bôi lên Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí là được. Như vậy là Hồn Thú cấp thấp sẽ không dám gây chuyện với chúng ta, đồng thời lại có thể thử nghiệm được năng lực sinh tồn của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này
Hoắc Vũ Hạo nhìn Kha Kha rồi lại nhìn Quất Tử, nói:
- Nhưng mà đây là chuyện rất nguy hiểm. Mùi máu Ngân Lang có thể thu hút loại Hồn Thú nào chúng ta vẫn chưa biết, nhưng chắc chắn nó sẽ không hề yếu, điều này các ngươi cần phải hiểu rõ. Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí không thể nào đảm bảo chúng ta an toàn tuyệt đối.
Kha Kha có chút không kiên nhẫn nói:
- Ngươi là đàn bà à, lằng nhằng quá đi. Lên đường nhanh nào, không đủ Hồn Lực thì đưa đây, ta điều khiển cho.
Hoắc Vũ Hạo nhìn hai cô gái thật sâu, cuối cùng cũng gật đầu. Cho dù Quất Tử đã biểu lộ qua nội tâm của mình, nhưng Hoắc Vũ Hạo có cảm giác rằng vì hắn làm cho nàng cảm thấy giống như cha nàng, cho nên dù thế nào nàng cũng sẽ không hại mình.
- Được, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định ta sẽ bảo hộ các ngươi chu đáo.
Quất Tử uể oải tựa lưng vào ghế:
- Ai bảo vệ ai còn chưa biết. Ngươi chỉ cần lo cho chúng ta ăn no là được lắm rồi.
Hoắc Vũ Hạo sắc mặt cứng đờ, bất đắc dĩ lắc đầu, lòng không khỏi nghĩ rằng:
- Chẳng lẽ các cô đại nghĩa, nghiêm túc muốn đi theo ta như thế là vì ta nấu ăn ngon sao?

Hoắc Vũ Hạo cũng không lập tức xuất phát ngay, mà ngồi điều tức một lát, đợi cho Hồn Lực hồi phục hơn phân nửa mới bắt đầu đi.
Có kinh nghiệm trước đó, hắn thao tác Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí càng thuận buồm xuôi gió, chỉ cần rừng cây không quá bdày đặc, hắn có thể làm cho nó không cần giảm tốc độ mà vẫn đi qua ngon lành, liên tục đi từ ngọn núi này đến ngọn núi khác, không hề nóng lòng đem máu của Ngân Lang bôi lên.
Trên đường đi, hắn cũng gặp một ít Hồn Thú, nhưng đều là cấp bậc dưới ngàn năm, thế nên Hoắc Vũ Hạo liền dùng phương pháp đơn giản nhất để xử lí, trực tiếp đâm qua. Cỗ Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này hao phí nhiều tài nguyên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư để nghiên cứu như thế, bản thân chất liệu của nó cứng rắn vô cùng. Hồn Thú từ ngàn năm trở xuống nằm mơ mới có thể phá hư nổi nó.
So với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Hồn Thú trong sơn mách Cảnh Dương kém hơn khá nhiều. Trên đường đi đến trung tâm chủ mạch, bọn hắn gặp chưa tới mười con Hồn Thú ngàn năm. Tính cả Ngân Lang thì chỉ có ba con chủ động công kích bọn hắn, tất nhiên là hai con còn lại cũng đều thành vong hồn dưới tay Hoắc Vũ Hạo, đồng thời cũng trở thành nguyên liệu nấu ăn.
Tuy hiện giờ bọn họ đã vào sâu trong dãy núi Cảnh Dương, nhưng Hoắc Vũ Hạo chả thèm để ý mà cứ thoải mái nhóm lửa, nướng thịt vào buổi trưa. Có điều khác với tiệc nướng tối hôm qua, trưa nay là món canh thịt, nguyên liệu từ chính con Ngân Lang ban nãy.
Xương và da long của Ngân Lang thì giữ lại, máu dùng để bôi lên Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, còn thịt thì trở thành mỹ thực của bọn hắn.
Hoắc Vũ Hạo kiểm tra thịt Ngân Lang rồi mới quyết định nấu như thế nào. Thịt Ngân Lang khá dai, nhưng lại ít mỡ, nếu chỉ nướng không thì khó mà cắn nổi, nhưng nếu hầm một lúc, làm cho nó nhừ ra thì sẽ dễ ăn hơn nhiều.
Sự thật chứng minh, không hổ hắn là người Quất Tử bảo có thể nấu ra mùi vị giống ba mình ngày trước, một nồi canh thịt ngon lành khiến hai mắt Quất Tử và Kha Kha sáng rực lên, ánh mắt khi nhìn Hoắc Vũ Hạo có vài phần ỷ lại, hoặc nói theo kiểu của Kha Kha là thế này:
- Hoắc Vũ Hạo, từ giờ trở đi ta sẽ đi theo ngươi. Chỉ cần ngươi còn ở Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, nhất định phải nấu cơm cho ta ăn!
Kha Kha nói như đây là chuyện hiển nhiên.
Quất Tử chen vào:
- Cậu muốn người ta làm đầu bếp cho mình thì phải trả giá gì chứ? Lấy thân báo đáp nhé?
- Ách…
Kha Kha hơi đỏ mặt, nhưng không yếu thế chút nào trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngươi dám không?
Hoắc Vũ Hạo đáp một cách gọn gàng:

- Không dám.
Kha Kha vốn chỉ muốn dọa hắn một chút thôi, ai ngờ hắn lại trả lời dứt khoát như thế, tức giận nói:
- Bổn cô nương vừa thông minh vừa lanh lợi lại còn đáng yêu, biểu cảm của ngươi như thế nghĩa là sao? Sao lại không dám hả?
Hoắc Vũ Hạo cười ha ha đáp:
- Cho dù ta dám ngươi cũng sẽ không theo ta à. Ta chỉ đưa ra đáp án mà ngươi muốn nghe nhất thôi, còn đòi gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta khóc lóc cầu ngươi làm bạn gái, sau đó ngươi sẽ đá đít ta à?
Kha Kha gật gật đầu:
- Như vậy mới đúng. Hơn nữa, nếu như ngươi luôn có thể nấu ăn ngon như thế, không chừng ta thật sự cho ngươi một cơ hội. Tiếc là ngươi hơi nhỏ một chút, nói thật đi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười đáp:
- Mười bốn, sắm mười lăm rồi.
Im lặng.
- A.
Kha Kha và Quất Tử gần như hét lên cùng một lúc, dọa Hoắc Vũ Hạo nhảy dựng lên, ngay cả đám Hồn Thú yếu ớt ở xa xa cũng bị dọa chạy mất dép.
- Ngươi mới mười bốn ư? Nhìn ngươi thế này mà mới mười bốn tuổi á, mười tám mới đúng ấy. Hơn nữa mười bốn tuổi đã bốn mươi cấp hồn lực, lại còn là Vũ Hồn Song Sinh, ngươi có còn là người nữa không thế?
Kha Kha kêu lên với vẻ mặt không tin được.
Hoắc Vũ Hạo sờ sờ mũi, đáp:
- Ta chỉ là có chút lớn thôi mà, có cần kinh ngạc như thế không? So về tuổi tác, các ngươi cũng chỉ lớn hơn ta tầm ba, bốn tuổi, đều đã là Hồn Vương cả rồi. Khéo đến lúc ta đến tuổi như các ngươi còn chưa chắc đã là Hồn Vương nữa.
Kha Kha lắc đầu:
- Tuy rằng ta nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng tỷ cũng phải nói cho ngươi biết, ta đã mười chín tuổi rồi, Quất Tử tỷ cũng đã hai mươi. Chúng ta đều lớn hơn ngươi hơn năm tuổi, không thể so sánh như thế được.
Quất Tử cười hì hì nói:

- Không sao, nữ lớn hơn năm, chỉ hơi lớn một chút. Cậu vẫn còn cơ hội.
- Phi, cậu mới là bà già. Tiếc là mình không có em gái, nếu không có thể giới thiệu cho hắn rồi.
Sau mấy ngày đi cùng nhau, ba người có thể đã hoàn toàn quen thuộc lẫn nhau, hơn nữa sau khi hợp tác chiến đấu mầy lần, quan hệ cũng thân thiết hơn rất nhiều.
Quất Tử và Kha Kha trước kia đều ra ngoài rèn luyện cùng với Vương Thiểu Kịệt và Tử Mộc, bây giờ bốn người trở thành ba nguời, không biết vì sao lại làm cho hai nàng thấy an toàn hơn.
Sau khi ăn trưa, ba người đều nghỉ ngơi một lúc, đợi Hồn Lực khôi phục tới trạng thái đỉnh mới tiếp tục hành động.
Hoắc Vũ Hạo vẫn ngồi ở vị trí chủ khống như trước, hắn xoay người hướng nói với hai cô gái:
- Ta đã bôi máu của Ngân Lang lên Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí rồi, hiện các ngươi hối hận thì vẫn còn kịp.
Kha Kha tức giận nói:
- Nói nhảm nhiều quá, đi thôi.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nóng vội nói tiếp:
- Nếu các ngươi nhất định muốn đi thì từ giờ phải để ta làm đội trưởng. Tuy ta còn chưa hiểu rõ năng lực của các ngươi nhưng các ngươi nhất định phải nghe ta. Đối phó với Hồn Thú ta có kinh nghiệm hơn các ngươi rất nhiều. Chỉ cần không gặp phải Hồn Thú mười vạn năm hoặc là một lượng lớn Hồn Thú vạn năm, ta nhất định có thể bảo vệ an toàn cho các ngươi.
Quất Tử thoải mái nói:
- Được, cho ngươi làm đội trưởng.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vậy chúng ta xuất phát thôi. Hai vị học tỷ nhớ kĩ, cho dù xảy ra tình huống gì các ngươi cũng không được rời khỏi Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, độ cứng cỏi của cỗ Hồn Đạo Khí này chỉ sợ còn hơn lời các ngươi đã nói. Có thể mở cửa sổ dùng Hồn Đạo Khí của các ngươi để công kích khi phát sinh tình huống chiến đấu, còn bên ngoài giao hết cho ta, các ngươi chỉ cần tiến hành trợ giúp là đủ rồi.
Kha Kha tức giận nói:
- Thế quái nào càng nghe ngươi nói ta càng cảm giác mình là phế vật thế! Đừng nói nhảm nữa, nhanh nhanh xuất hành đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận