Tuyệt Thế Đường Môn

Sau khi Hoắc Vũ Hạo rót Hồn Lực vào, mấy cái chân của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí lại bắt đầu chuyển động, cả quả cầu kim loại tiếp tục tiến sâu vào trong nhánh núi, lát sau, nhóm bọn họ đã di chuyển đến điểm cuối của nhánh núi, rốt cuộc cũng vào đến vùng trung tâm của dãy núi Cảnh Dương.
Hoắc Vũ Hạo ngồi phía trước vừa điểu khiển vừa quan sát địa hình khu vực này, vùng trung tâm của dãy núi Cảnh Dương có dạng hình trứng. Tuy đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, nhưng hắn có thể dựa vào tình hình tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà phán đoán hệ thống phân bố Hồn Thú tại vùng đất này.
Khu vực ngoài rìa nhất định là lãnh thổ của nhóm Hồn Thú có thực lực tương đối yếu, càng vào sâu bên trong, thực lực Hồn Thú dĩ nhiên sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Chỉ cần không vào quá sâu có lẽ sẽ không nguy hiểm lắm.
Dù sao mùi máu của Ngân Lang cũng chỉ có thể lan truyền trong một phạm vi nhất định, có lẽ sẽ không bay vào tận vùng núi trung tâm đâu.
Hơn nữa, máu của Ngân Lang từ nãy đến giờ cũng chưa dẫn đến chuyện gì xấu cả, ít nhất tạm thời là vậy. Đa số Hồn Thú sau khi ngửi thấy mùi máu của Ngân Lang đều lập tức tránh xa, Hoắc Vũ Hạo có thể thông qua Tinh Thần Tham Trắc quan sát cảm nhận được rõ ràng chính xác. Hắn phát hiện, dù là Hồn Thú ngàn năm, sau khi ngửi thấy mùi máu của Ngân Lang cũng co chân bỏ chạy. Cứ thế, tốc độ di chuyển của bọn họ được trợ giúp rất nhiều.
Một lát sau, Hoắc Vũ Hạo đã điều khiển kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí tiến đến ngọn núi vượt qua ngọn núi đầu tiên của vùng trung tâm dãy núi Cảnh Dương .
Lúc này đã vào đến nơi cư trú của Hồn Thú, Hoắc Vũ Hạo nào dám để Hồn Lực tiêu hao nhiều, sau khi trèo đến đỉnh núi, hắn liền dừng lại tranh thủ khôi phục, đồng thời quan sát phía chân trời xa xa.
Dãy núi Cảnh Dương này cũng giống như bao dãy núi khác, càng vào sâu bên trong thì các ngọn núi càng lúc càng cao, nhưng đều là dạng góc đứng, chỉ có một vài ngọn có dạng góc tà.
Quả nhiên Hồn Thú trong vùng trung tâm có chất lượng cao hơn hẳn ở các nhánh núi bên ngoài, mật độ quần thể và tính chất đã có thể so sánh được với vùng ngoài rìa của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nhưng vì có mùi máu của Ngân Lang, nên những đến lúc này nhóm ba người bọn họ vẫn chưa phải chiến đấu trận nào.
Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi dưới đất, để mặt cơn gió thổi lùa ngang người, hắn không phải là người thích mạo hiểm, lúc này hắn đưa lưng về phía kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, để hai cô gái đang nghỉ ngơi phía sau không thể nhìn thấy rõ gương mặt của hắn lúc này. Trên trán của hắn lấp lóe một tia sáng ánh kim nhàn nhạt, Vận Mệnh Nhãn lặng lẽ mở ra.
Từ ngày Hoắc Vũ Hạo có Vận Mệnh Nhãn, thế giới tinh thần của hắn đã có một sự thay đổi long trời lở đất, cũng bởi vì có sự tồn tại của Vận Mệnh Nhãn, nên lúc này bất kể là Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư đều không thể điều khiển cơ thể hắn nữa, trừ phi là hắn chủ động nhờ vả. Nhưng bản thân hắn cũng có thể giành lại quyền khống chế bất cứ lúc nào hắn muốn.

Tác dụng của Vận Mệnh Nhãn tuyệt đối không phải chỉ nằm trong việc tăng cường Linh Mâu của hắn, mỗi khi nó mở ra, hơi thở Vận Mệnh sẽ xuất hiện trong đầu Hoắc Vũ Hạo, sự nhạy cảm cũng theo đó mà tăng lên. Thậm chí có một số lúc hắn còn có thể đoán trước tương lai, biết được sắp tới sẽ phát sinh chuyện lành hay dữ.
- Ối.
Khi Vận Mệnh Nhãn khép lại, hai mắt Hoắc Vũ Hạo liền mở to, đôi mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ, hắn không nhờ lần này sử dụng Vận Mệnh Nhãn truy tìm quỷ tích vận mệnh lại cảm nhận được những chuyện này.
Nguy hiểm? Kỳ ngộ?
Không ngờ chỉ một cảm giác mơ hồ thôi lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng, xen lẫn vào đó là có cái gì đó mách bảo hắn sắp gặp kỳ ngộ. Cái này đúng là cực kỳ mới lạ.
Sao thế nhỉ? Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ, tuy Vận Mệnh Nhãn mang đến cho hắn câu trả lời nước đôi, nhưng theo dự cảm cho thấy, nguy hiểm sẽ xuất hiện trước kỳ ngộ. Dường như ở một trong những ngọn núi phía xa có vô số nguy hiểm đang đợi hắn. Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt rồi.
Nhưng, nêu đã đến đây, làm sao hắn có thể dễ dàng lùi bước. Hơn nữa Vận Mệnh Nhãn cũng không mang đến cảm giác nguy hiểm đến tính mạng.
Phải cẩn thận xâm nhập, đây là sách lược đầu tiên Hoắc Vũ Hạo nghĩ đến.
Cả nhóm lại một lần nữa khởi hành, tốc độ di chuyển lúc này rõ ràng chậm hơn rất nhiều, không những thế, vừa đi được một chút lại dừng quan sát xung quanh, hai cô gái ngồi phía sau đề nghị thay hắn điều khiển kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí , hắn cũng từ chối, hắn chỉ muốn hai cô bất cứ lúc nào cũng nhất định ở trong trạng thái hoàn hảo.
Thấy thái độ cẩn thận của Hoắc Vũ Hạo, hai cô gái cũng không nói thêm gì nữa, cẩn thận lúc nào cũng tốt. Ngay cả Kha Kha cũng không còn lộ vẻ mất kiên ngẫn nữa.

Một lúc lâu sau, nhóm ba người họ đã trèo lên đến được ngọn núi thứ ba, đây cũng là mục tiêu cuối cùng mà Hoắc Vũ Hạo đặt ra cho hôm nay. Ngọn núi có tầm nhìn bao quát này sẽ là nơi bọn họ dừng chân tạm nghỉ.
Trong quá trình di chuyển ban nãy, rốt cuộc bọn họ đã gặp một vài rắc rối, có hai con Kim Hổ tu vi hơn ba nghìn năm xuất hiện cản đường bọn họ.
Cùng là Kim Hổ, nhưng Kim Hổ ở sơn mạch Cảnh Dương mạnh mẽ hơn rất nhiều, độ cứng của đầu có ngay cả Ám Kim Khủng Trảo cũng chỉ có thể đâm sâu vào chừng một tấc thôi. Tuy cuối cùng bọn chúng đều chết trong tay Hoắc Vũ Hạo, nhưng quá trình này mất không its thời gian. Cơ thể cứng như đá của bọn chúng thật khó xử lý.
Sau một ngày quan sát, Hoắc Vũ Hạo đã phát hiện, trong khu vực này, phàm là Hồn Thú thuộc tính kim loại, thực lực đều mạnh hơn hẳn bình thường, còn những Hồn Thú có thuộc tính khác thì yếu ớt cực kỳ. Ví như hôm nay, bọn họ trông thấy một chuyện khá buồn cười, một con đại bàng thuộc tính Phong có tu vi chừng vạn năm lại bị hai con Kim Hổ tu vi ba ngàn năm dọa chạy mất dép. Bấy nhiêu đã đủ thấy Hồn Thú thuộc tính kim ở vùng đất này bá đạo đến mức nào.
Nhưng sau một ngày này, những chuyện Hoắc Vũ Hạo lo lắng hay Hồn Thú mà hắn mong chờ đều không có chút động tĩnh nào, hắn chẳng gặp được con Hồn Thú nào thuộc hệ Tinh Thần cả. Quả nhiên, trên đại lục, dù là ở đâu thì lượng Hồn Thú hệ Tinh Thần cũng rất thưa thớt. May mà hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, Hoắc Vũ Hạo vẫn còn khá kiên nhẫn tìm kiếm.
Vì dự đoán của Vận Mệnh Nhãn, hắn quyết định chỉ vào đến ngọn núi thứ năm thôi, nếu không tìm thấy sẽ tìm kiếm theo hướng ngang chứ không vào sâu thêm nữa. Trong vòng năm ngày không có thu hoạch lập tức rút lui. Dù sao an toàn cũng là trên hết.
Rốt cuộc đã đến đỉnh núi.
Hắn chọn nghỉ ngơi tại đỉnh núi còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính vì ưu điểm của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, kiện Hồn Đạo Khí này có hình tròn, nó hoàn toàn có thể lăn tròn về trước trốn thoát dễ dàng. Hồn Thú có muốn truy đuổi cũng gặp khó khăn không ít. Đương nhiên, nếu làm thế thì những Hồn Sư ngồi bên trong cũng tuyệt đối không hề thoải mái.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo lại tiếp tục nấu bữa tối cho hai cô gái, hắn cắt miếng thịt ngon nhất trên con Kim Hổ vừa liệp sát ban nãy, sau đó dùng Bạch Hổ Chùy xắt thành những miếng mỏng như tờ giấy.
Nếu thịt hổ hơi bị ôi mà không chế biến chu đáo thì tuyệt đối không thể nuốt nổi. Nhưng thịt hổ tươi thì đỡ hơn nhiều, nhưng có ai có thể ăn sống được đây?

Hoắc Vũ Hạo thái mỏng thịt hổ, sau đó dùng gia vị mang theo chuẩn bị một loại nước sốt mới. Nước sốt này hơi cay, nhưng thịt hổ chấm vào ăn kèm lại có một hương vị khác, vừa tươi vừa nồng, rất ngon miệng.
Có điều, Hoắc Vũ Hạo không cho các cô ăn quá nhiều, dù sao thịt sống vẫn rất khó tiêu hóa, nhưng dinh dưỡng lại nhiều hơn hẳn.
Kha Kha và Quất Tử đều nhận ra, mỗi khi bọn họ ăn xong một bữa cơm Hoắc Vũ Hạo nấu, hảo cảm đối với hắn lại tăng thêm vài phần, nếu nhắc đến Hoắc Vũ Hạo, chỉ có một từ để hình dung, đó chính là: Ăn…
- Tối nay lam sao đây?
Sau khi ăn cơm tối xong, ba người ngồi vây thành một vòng, gió đêm khá lạnh, bọn họ còn đang ở trên đỉnh núi, sương mù lượn lờ phủ xuống khiến lớp áo khoác bọn họ mặc bên ngoài gần như ướt sũng.
Nhưng mà, hiện giờ bọn họ đang ở nơi mà Hồn Thú sinh sống, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tập kích, dĩ nhiên việc dựng lều trại không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Hoắc Vũ Hạo chỉ vào quả cầu kim loại, nói:
- Chỉ còn một cách duy nhất, hai người vào kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí minh tưởng đi, ta thủ hộ bên ngoài. Có chuyện ta lập tức gọi hai người dậy.
Quất Tử nói:
- Nửa đêm ta ra đổi với ngươi.
Kha Kha lập tức chen vào:
- Tốt nhất chúng ta thay phiên nhau, mỗi người hai canh giờ.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Thôi, hai người yên tâm ngủ đi. Đến giờ ta sẽ gọi.
Lúc này hai cô gái mới chịu chui vào trong kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, cửa thủy tinh vừa đóng lại, luồng khí lạnh bên ngoài lập tức bị ngăn cách.
Hoắc Vũ Hạo ngồi dựa lưng vào quả cầu kim loại, tuy lúc này gió đêm rét lạnh thấu xương, nhưng đối với hắn lại chẳng thấm vào đâu. Bản thân hắn là Hồn Sư có Cực Hạn Chi Băng. Không khí càng ẩm thấp, nhiệt độ càng rét lạnh thì lại càng thích hợp để hắn thi triển thực lực.
Hai mắt nhắm lại, khoanh chân ngồi xuống, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu khuếch tán Tinh Thần Tham Trắc ra bên ngoài. Hồn Lực trong cơ thể hắn bắt đầu vận chuyển hệt như đang minh tưởng.
Đây là ưu đãi từ Tinh Thần Hải thứ hai, hắn có thể dùng một tia ý niệm tại đấy, điều khiển Tinh Thần Lực, cảm nhận tình hình xung quanh, còn một phần ý niệm còn lại sẽ vào Tinh Thần Hải thứ nhất mà nghỉ ngơi hồi phục. Giống như đang mở to mắt mà ngủ vậy. Nếu có phát hiện gì, hắn sẽ lập tức tỉnh dậy, cho nên, hắn căn bản không cần gọi hai cô gái ở bên trong ra thay cho mình.
Sắc trời càng lúc càng u tối, ánh sao trên bầu trời cũng ảm đạm hơn. Từng luồng sương mù dày đặc thổi ào ào lướt ngang người hắn.
Nhiệt độ buốt giá bên ngoài có thể nói không hề có tác dụng với Hoắc Vũ Hạo, nhiệt độ cơ thể hắn lúc này thậm chí còn thấp hơn nữa, Cực Hạn Chi Băng vẫn không ngừng khiến tốc độ tu luyện của hắn chậm thật chậm, nhưng nền tảng lại vững chắc hơn nhiều, những Hồn Sư cùng cấp tuyệt đối không thể bì được với tổng lượng Hồn Lực của hắn.
Băng lấy nước làm cơ sở, nguyên tố Thủy trong không khí càng nhiều thì quá trình tu luyện của Hoắc Vũ Hạo càng có lợi nhiều hơn. Hơn nữa trong cánh rừng núi non mênh mông này, sức sống bừng bừng hơn xa bên ngoài, tốc độ tu luyện nhờ đó lại tăng thêm một chút nữa.
Trong khi miệt mài tu luyện, Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm nhận được mọi sự thay đổi trong phạm vi bán kính năm trăm thước, hắn âm thầm cảm thán không thôi. Khó trách Hồn Thú đều thích sinh sống lại vùng núi sâu, sông suối chằng chịt hoặc trong những cánh rừng rậm mênh mông bạt ngàn. Quả nhiên linh khí thật dồi dào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận