Tuyệt Thế Đường Môn

Mà lúc này, Ngưu Thiên lại nói với Hoắc Vũ Hạo, cường độ thân thể hắn đã gần như tiếp cận với Hồn Sư có Vũ Hồn Chân Thân. Điều này làm Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc vô cùng, tựa như là Hồn Thú ngàn năm có thân thể của Hồn Thú vạn năm vậy!
Ngưu Thiên mỉm cười nói:
- Yên tâm, ta không nói quá đâu, ta đã đánh giá rất cẩn thận rồi. Đương nhiều, điều này không có nghĩa con có được Vũ Hồn Chân Thân. Chỉ là nói, hiện tại con đã có thể thừa nhận lượng Hồn Lực xung kích tương đương với Hồn Sư bậc Hồn Thánh. Điều này đối với tu luyện của con vô cùng tốt. Con chẳng lẽ không phát hiện, trong quá trình tu luyện, ảnh hưởng của Vũ Hồn Cực Hạn lên tốc độ tu luyện của con đã giảm đi sao?
Hoắc Vũ Hạo có chút lúng túng gãi đầu nói:
- Hôm qua khi con mới bắt đầu tu luyện, vì cơ thể con đang bắt đầu lột xác nên dần dần nhập định, giống như là rơi vào ngủ say vậy, con không cảm giác được nhiều.
Ngưu Thiên chợt hiểu nói:
- Cũng đúng. Lần này năng lực của con tăng lên không ít! Đây chính là tướng do tâm sinh. Còn tuyệt không thể xem nhẹ những cải biến này, đây là cần thân thể phát sinh tiến hóa đến trình độ nhất định mới xuất hiện. Để ta lấy ví dụ cho con dễ hiểu.
- Trong thế giới Hồn Thú, phần lớn Hồn Thú có thể dựa vào bề ngoài phân biệt được tu vi. Vì từ trăm năm tiến hóa đến ngàn năm thân thể sẽ phát sinh biến hóa lớn. Mà huyết mạch càng tinh thuần và mạnh mẽ hơn, trong quá trình tiến hóa, biến hóa thân thể không lớn, bởi vì thân thể chúng nó đã gần như hoàn mỹ. Nhân loại cũng là như vậy. Bởi thế, trong quá trình tu luyện, tuy thực lực chúng ta tăng lên, nhưng tướng mạo không thay đổi. Nhưng một khi bởi vì tu luyện mà xuất hiện biến hóa, như vậy thân thể người này đã phát sinh thay đổi to lớn. Thay đổi như con lúc này, rõ ràng là rất tốt, vì đó là kết quả của sự thay đổi về chất.
- Hiện giờ ta có thể khẳng định, nếu không có gì bất thường, không quá ba mươi tuổi, dù có sự ngăn cản từ Vũ Hồn Cực Hạn, con cũng sẽ đột phá đến bậc Hồn Thánh cấp 70. Đến lúc đó, Vũ Hồn Song Sinh, Vũ Hồn Cực Hạn của con sẽ bùng nổ toàn diện, giúp con trở thành cường giả chân chính. Nhiều nhất là bốn mươi tuổi, con sẽ trở thành cường giả bậc Phong Hào Đấu La.
- Trên đại lúc này, bốn mươi tuổi trở thành Phong Hào Đấu La cũng không phải quá trẻ. Nhưng bốn mươi tuổi trở thành Phong Hào Đấu La có Vũ Hồn Cực Hạn ta còn chưa nghe đến. Đây chính là chỗ tốt mà lần tiến hóa này đem đến.
Hoắc Vũ Hạo nghe Ngưu Thiên đánh giá cao bản thân mình như vậy, nhưng cũng không chút đắc ý, hắn ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Ngưu thúc thúc, theo lời ngài nói, như vậy có thể vì tu luyện không tốt mà làm thân thể phát sinh biến hóa không?
Ngưu Thiên khẽ gật đầu, nói:
- Trên thế giới này, có rất nhiều phương thức tu luyện. Mà mỗi loại đều thiên biến vạn hóa. Con nghe đến Bản Thể Tông chưa, bọn họ cũng sẽ xuất hiện biến hóa như con, đây là nguyên nhân Bản Thể Tông mạnh mẽ như thế. Tiến hóa của bọn họ là sự giác tỉnh lần thứ hai củ vũ hồn Bản Thể. Tuy ta không biết họ dùng cách nào hoàn thành điều này, nhưng cường giả có thể giác tỉnh vũ hồn hai lần, thực lực sẽ bay vọt về chất, thậm chí bản thân Hồn Hoàn cũng sẽ theo sự tiến hóa của vũ hồn mà phát sinh chuyển biến. Đây là lí do Hồn Hoàn của cường giả Bản Thể tông khác xa tiêu chuẩn bình thường của Hồn Sư. Mỗi Hồn Sư đi ra từ Bản Thể tông, lực chiến đấu thậm chí có thể so với Tà Hồn Sư.
Hoắc Vũ Hạo chợt nghĩ đến chuyện gì đó, nói:

- Ngưu thúc thúc, Tà Hồn Sư cũng vì tu luyện mà làm thân thể phát sinh biến hóa sao?
Ngưu Thiên nói:
- Đương nhiên, mà lại Tà Hồn Sư là chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất. Phần lớn Tà Hồn Sư không phải sinh ra đã ác, thậm chí Hồn Sư cũng không phải. Nhưng bọn họ bởi vì yêu cầu tiến hóa đặc biệt của vũ hồn, mà bị quy thành Tà Hồn Sư. Ví như có loại vũ hồn tu luyện dựa vào máu tươi, lại có vũ hồn cần dựa vào giết chóc. Mà những kẻ có vũ hồn này, vì sư đam mê của sức mạnh, không tự chủ được mà trầm luân, một khi trầm luân, sẽ thành Tà Hồn Sư. Tiếp đó, theo tu vi tiến bộ, thân thể bọn họ xuất hiện khí tức tà ác, làm khí chất, bản tính của bọn họ cũng bị ảnh hưởng. Cho nên, Tà Hồn Sư chân chính thì nhìn một cái là nhận ra, sau này khi con sử dụng Tinh Thần Tham Trắc, chỉ cần chú ý nhiều hơn là thấy. Nếu con thấy Hồn Sư nào trên mặt thỉnh thoảng chớp qua ánh sáng u ám, như vậy, có thể khẳng định, hắn là Tà Hồn Sư.
- Ừm.
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, mấy lời của Ngưu Thiên giúp hắn hiểu sâu hơn về vũ hồn, cũng thêm khâm phục vị tông chủ này.
- Hai người các ngươi nói xong chưa? Vũ Hạo, mau gọi cô bé đáng yêu kia bay qua đây ta xem chút, cô bé bay qua bay lại làm ta hoa mắt rồi.
Thái Thản có chút bất mãn nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo khẽ cười nói:
- Thái thúc thúc, ngài thật yêu thích Tuyết Nữ a! Tuyết Nữ tới đây.
Hắn vẫy vẫy tay với Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ lập tức hóa thành tầng ánh sáng màu cam bay đến trước người Hoắc Vũ Hạo, vừa lúc ôm chặt tay hắn, lật người ngồi lên tay hắn.
Lúc này Tuyết Nữ lại truyền đến cảm giác người thật, không phải là loại năng lượng không thể đụng chạm. Da thịt êm mịn dán chặt lên cánh tay Hoắc Vũ Hạo, làm hắn thoải mái không nói nên lời.
Hoắc Vũ Hạo nhịn không được cúi đầu hôn lên má nhỏ mũm mĩm của cô bé, hương khí nhàn nhạt truyền vão mũi hắn, làn da non mịn kia, thật làm hắn muốn hô to quá nghiền.
- I i a a!
Tuyết Nữ rất bẫn mãn vẫy vẫy nắm đấm với Hoắc Vũ Hạo, sau đó không ngừng xoa má.

Hoắc Vũ Hạo không khỏi dở khóc dở cười:
- Không phải con gọi ta là cha sao? Cha bẩn vậy sao?
- I i a a!
Tuyết Nữ lại kêu lên, lần này Hoắc Vũ Hạo nghe hiểu. Tuyết Nữ đáp lại rất đơn giản: “Bất lịch sự nha!”
Thái Thản nhìn Hoắc Vũ Hạo hôn lên mặt nhỏ hồng hào đáng yêu của Tuyết Nữ, tâm tình ngứa ngáy khó chịu nói:
-Tuyết Nữ, cho ông hôn một cái, con muốn gì ông cũng cho. Được không?
Hắn cũng thay đổi bối phận theo Hoắc Vũ Hạo.
Tuyết Nữ hiển nhiên nghe hiểu hắn nói gì, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn vào bộ dáng nịnh nọt trước mặt, bàn tay nhỏ nhắn chỉ chỉ vào hắn, sau đó kêu lên:
- I i a a.
Ánh sáng màu lam chớp qua, Thái Thản không biết đây là lần thứ mấy bị biến thành tượng băng.
Ngưu Thiên vội hỏi Hoắc Vũ Hạo:
- Con nhóc nói gì thế?
Hoắc Vũ Hạo cố nén buồn cười, thừa cơ Thái Thản chưa phá băng đi ra, thấp giọng nói:
- Cô bé nói bỉ ổi.

- Ha ha ha ha!
Ngưu Thiên cười to làm Tuyết Nữ hơi sợ, nghiêng người chui vào trong lòng Hoắc Vũ Hạo.
Thái Thản lúc này cũng chui ra khối băng, uất ức đầy bụng, nói:
- Nhóc con, ngươi không công bằng, hắn hôn ngươi, ngươi chỉ lau lau mặt. Vì sao không cho ta hôn? Ông trời ơi, xấu cũng là tội sao?
- I i a a! I i a a!
Tuyết Nữ chui ra khỏi lòng Hoắc Vũ Hạo, lại nói mấy tiếng với Thái Thản.
- Cô bé nói gì vậy?
Thái Thản lại nhờ Hoắc Vũ Hạo phiên dịch.
Vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo vô cùng kỳ quái, như là bị cái gì đó đè nén.
- Cô bé nói gì thế?
Thái Thản lại truy hỏi.
Hoắc Vũ Hạo thử thăm dò:
- Thái thúc thúc, ngài muốn biết thật sao? Như vậy ngài không được tức giận đấy.
Thái Thản ưỡn ngực nói:
- Ta dễ tức giận như vậy sao?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ý cô bé là xấu không phải tội, nhưng ra đường dọa người là không đúng…

Cơ thịt khuôn mặt Thái Thản đột nhiên căng cứng, Ngưu Thiên ở bên cạnh vốn vừa dừng lại cười dài nhưng nghe thấy lời Hoắc Vũ Hạo nói, lập tức một tay nắm bả vai Thái Thản, một tay ôm bụng định nói gì đó, nhưng cười lớn đến nói không ra lời.
Thái Thản đầy hung ác nhìn Tuyết Nữ trong lòng Hoắc Vũ Hạo, nín nhịn cả nửa ngày, mặt cũng đỏ bừng. Nhưng cuối cùng cũng không phát tác, chỉ nói mấy chữ.
- Ngươi đủ ác!
Tiểu Tuyết Nữ lè lè lưỡi với hắn, rồi lại ôm chặt Hoắc Vũ Hạo, một bộ ngươi làm gì được ta, đáng yêu đến nỗi hai mắt Ngưu Thiên cũng phải tỏa sáng.
Thái Thản quay đầu lại nhìn anh mình.
- Đại ca, ta không chịu được. Không được, nói gì ta cũng muốn nghĩ biện pháp, ta muốn kiếm Hồn Linh. Thật quá hay mà, hóa ra vũ hồn còn có thể chơi như vậy.
Ngưu Thiên bực dọc nói:
- Ngươi nói bắt là bắt? Hồn Hoàn của ngươi muốn bớt đi là có thể làm được sao? Lại nói, Hồn Linh là do Hồn Thú hóa thành, ngươi đi đâu tìm nhân hình Hồn Thú như Tuyết Nữ? Ngươi bắt lão hổ, sư tử thì lúc đó Hồn Linh cũng là như vậy. Việc đang gấp, chúng ta thí nghiệm giúp Hoắc Vũ Hạo xác định đặc tính Hồn Linh đã. Sau này chúng ta có thể tiến hành từ tiểu bối, xem có thể phụ gia hồn linh không. Còn về ngươi, đừng nghĩ đến nữa.
Thái Thản có chút không cam tâm nói:
- Sớm biết như vậy đã không để Tiểu Đông đi bắt Hồn Hoàn thứ năm a, trực tiếp bắt Hồn Linh có phải tốt không?
Tròng mắt Ngưu Thiên hơi trừng, khí thế cường đại lập tức phóng ra:
- Ngươi đừng nói gió là mưa! Hồn Linh ảo diệu vô cùng, dễ kiếm như vậy sao? Vũ Hạo, đi, chúng ta đi ra thử, xem xem trong thực biến bảo bảo này có thể giúp ngươi điều gì, cũng thử xem cô bé có thể mang đến biến hóa gì.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo vội vã đáp ứng. Có hai đại tông chủ nguyện ý thử hồn linh cùng hắn, đương nhiên là không thể tốt hơn. Lấy khả năng khống chế Hồn Lực của bọn họ, hoàn toàn không cần suy xét đến ngộ thương chính mình.
Thái Thản nhãn thần không mang hảo ý nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tiểu tử, ta không thể ra tay với nha đầu kia, người làm cha như ngươi cũng nên nhận thay a! Kaka.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận