Tuyệt Thế Đường Môn

Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cười lấy lòng:
- Thái thúc thúc, ngài sẽ không lấy lớn hiếp nhỏ đấy chứ?
Thái Thản hiên ngang lẫm liệt nói:
- Ở trên chiến trường có người xét tuổi tác với ngươi sao? Lúc ngươi săn giết Hồn Thú, Hồn Thú mười vạn năm sẽ dừng tay vì ngươi nhỏ tuổi sao? Muốn trở thành cường giả thì phải đối mặt với khó khăn.
Ánh sáng màu lam lóe lên
Người nào đó lại biến thành tượng băng.
Tiểu nha đầu thích thú bay lên đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo, vừa nghịch loạn tóc hắn vừa hi hi cười với Thái Thản.
Hoắc Vũ Hạo cố nén cười, xoay người bỏ chạy.
Vụn băng vừa rơi xuống, Thái Thản cuối cùng nhịn không được gầm gào:
- Nhóc con, ngươi có đợi đấy.
Trên đỉnh Hạo Thiên phong.
Trong thành lũy không cảm thấy nhưng vừa ra khỏi thành, khắp nơi là khí lạnh ẩm. Hạo Thiên bảo không biết dùng được xây từ gì, mà bên dưới có gió lạnh thổi quanh năm suốt tháng, mà người trong thành không hề cảm thấy chút rét lạnh ẩm ướt nào. Nhưng vừa ra ngoài, đã không còn thoải mái như vậy nữa.
Đương nhiên, đối với Hoắc Vũ Hạo có vũ hồn Cực Hạn Chi Băng thì chằng đáng là gì, ngược lại, hắn càng thích hoàn cảnh chiến đấu này hơn.
Mà Tuyết Nữ cũng không chút cảm thấy rét lạnh. Giữa từng cơn gió rít rào, cả người cô bé lấp lánh ánh cam, vô cùng nổi bật. Ánh sáng nhu hòa cộng với dáng vẻ đáng yêu của cô bé, dù là ai, chỉ cần ở đây nhất định sẽ bị cô bé thu hút.

Ngưu Thiên nói:
- Vũ Hạo, con chủ động tấn công ta đi, dốc hết sức, ta sẽ đánh trả vừa phải.
- Đừng! Đại ca, để đệ.
Thái Thản lúc này không còn khách sáo nữa, hắn bị nhóc con kia làm tức không biết bao nhiêu lần rồi.
Ngưu Thiên liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi cũng được, nhưng phải nhớ không được dùng vũ hồn, chỉ có thể sử dụng sức mạnh bản thân.
- Được.
Thái Thản đồng ý ngay lập tức, với tu vi của hắn, cho dù không cần vũ hồn cũng không thua kém ai. Dù là Hồn Thánh, cứ dưới cấp Đấu La, hắn đều có thể nhẹ nhàng bóp chết.
Ngưu Thiên chuyển hướng sang nói với Hoắc Vũ Hạo:
- Ta nhớ Tiểu Đông nói con còn là Hồn Đạo Sư, con cứ đánh thẳng tay, không cần lo làm hắn bị thương. Chỉ khi nào sử dụng toàn lực, mới có thể khai phát hết tiềm năng của con. Thái Thản cũng sẽ không làm con bị thương đâu, có ta ở bên cạnh quan sát rồi.
- Dạ, cảm ơn Ngưu thúc thúc.
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên không lo lắng gì. Ngưu Thiên và Thái Thản muốn đối phó hắn thì đã trực tiếp xuống tay rồi.
Thân thể hùng tráng của Thái Thản duỗi dài một cái, hai mắt chuyển từ Hoắc Vũ Hạo sang Tuyết Nữ. Hắn vươn ra ngón trỏ, khẽ ngoắc ngoắc cô bé.
Nhưng Tuyết Nữ không hề có vẻ là bị chọc giận, chỉ lè lưỡi chế giễu hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu cùng Tuyết Nữ, trong lòng không một chút khẩn trương, chỉ có phấn khích. Hắn hít sâu một hơi, khí chất toàn thân hắn biến đổi.
Ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt bao phủ toàn thân, khí thế của hắn nháy mắt dâng lên đỉnh điểm.
Ngưu Thiên ở bên cạnh ngầm gật đầu, Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra sự kết hợp giữa Tinh Thần Lực và Hồn Lực. Theo như hắn nói thì là ý chí chiến đấu, nhưng rõ ràng người thanh niên mười mấy tuổi này, có ý chí chiến đấu hơn xa người thường. Đối mặt với cường giả như Thái Thản, hắn không chút khiếp sợ, ngược lại chiến ý dâng cao, chỉ riêng điểm này đã đáng được tán thưởng.
- Tới đi, tiểu tử.
Thái Thản vẫy tay với Hoắc Vũ Hạo, hai tay mở ra hai bên. Tròng mắt nâu nhạt cũng tràn ngập chiến ý. Một giây này, Hoắc Vũ Hạo phảng phất trở lại lúc mới vào Hạo Thiên bảo. Dù cho Thái Thản không phóng thích vũ hồn, nhưng lúc này, áp lực tinh thần từ đối phương liên tục phóng ra, mạnh mẽ bao lấy Hoắc Vũ Hạo.
Đôi mắt Hoắc Vũ Hạo tràn ngập ánh sáng màu tím, vũ hồn Linh Mâu đã được phóng thích. Trước mặt Ngưu Thiên và Thái Thản, hắn cũng không định giấu diếm, một trắng, ba đen, bốn Hồn Hoàn hiện ra bên người hắn.
Hấp dẫn Ngưu Thiên và Thái Thản nhất không phải ba Hồn Hoàn màu đen đại biểu Hồn Hoàn vạn năm, mà lại là Hồn Hoàn trắng như bạch ngọc kia. Với thực lực của bọn họ, hiển nhiên sẽ nhìn ra đấy không phải Hồn Hoàn mười năm, nhưng bọn họ không thể đoán được Hồn Hoàn đó cấp bậc ra sao.
Một Hồn Linh Tuyết Đế đã đủ để người khác kinh ngạc rồi, ai ngờ, trên người Hoắc Vũ Hạo còn có một Hồn Hoàn màu trắng kỳ dị như vậy.
Thái Thản có chút sửng sốt, khí thế tự nhiên cũng giảm xuống, thừa dịp này, cả người Hoắc Vũ Hạo nhanh như điện bổ nhào đến. Vừa ra tay, hắn đã dùng toàn lực.
Bởi vì nhớ lời Vương Đông nói, cho nên Hoắc Vũ Hạo cũng không lấy ra Hồn Đạo Khí, mà chỉ sử dụng năng lực chiến đấu của Hồn Sư. Cả người hắn như một con báo hung mãnh, trong quá trình di chuyển, ánh sáng màu vàng kim trên người hắn không ngừng biến đổi. Tay phải của hắn nhanh chóng thu lại, cả người như hóa thành một mặt trời thu nhỏ.
Giây phút này, Hoắc Vũ Hạo không ngờ đã phá vỡ hoàn toàn sự uy hiếp tinh thần của Thái Thản, màu vàng kim như một đoàn sao băng lao nhanh về phía Thái Thản.
- Hay lắm.
Thái Thản hét lớn một tiếng.

Một quyền này của Hoắc Vũ Hạo vô cùng giản đơn, trực tiếp, nhưng lại tràn ngập lý giải với Tinh Thần Lực, đây là thành quả sau khi hắn cảm thụ Quân Lâm Thiên Hạ mà có được. Đây cũng là lần đầu tiên hắn toàn lực chiến đấu sau khi cơ thể có sự biến hóa.
Oành.
Một quyền kinh diễm tuyệt luân này dừng lại trên tay phải của Thái Thản.
Khi nắm đấm va vào bàn tay, ánh sáng màu vàng kim như vàng ròng chảy xuôi, đập mạnh vào tay Thái Thản.
Mục tiêu của hắn vốn là lồng ngực Thái Thản, nhưng không biết vì sao, bàn tay Thái Thản hiện ra ở đó.
Màu vàng kim điên cuồng dâng lên, bùng nổ trong nháy mắt, thậm chí còn khuếch tán ra thành một vùng lớn nữa, không khí xung quanh không khỏi vặn vẹo hỗn loạn.
Nhưng vầng sáng màu vàng kim lại không một tia nào lan vào được thân thể Thái Thản, toàn bộ lực bùng nổ ấy đều dừng lại phía trước thân thể hùng tráng kia.
Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy mình như đụng phải núi cao, dù có đấm hết sức cũng không làm rung chuyển đối phương một chút xíu nào.
Thái Thản nhếch miệng khẽ cười
- Hảo quyền, cũng được. Lại đến đi!
Vừa nói, tay phải hắn khẽ rung, hất văng Hoắc Vũ Hạo ra, nhưng cũng không làm đối phương bị thương.
Hoắc Vũ Hạo đang lơ lửng trên không khẽ cuộn tròn cả người, rồi vững vàng hạ xuống đất. Nhìn vào Thái Thản, ánh sáng màu vàng kim trên người hắn đang giảm dần, nhưng ánh sáng màu vàng kim ở hai mắt lại càng cường thịnh.
Con mắt thứ ba chậm rãi mở ra trên trán hắn, màu vàng kim mang theo hơi thở kỳ dị bắn ra nhanh ra ngoài, vô cùng chính xác trúng người Thái Thản.
Lập tức, Thái Thản có chút rung động, trong mắt để lộ chút sợ hãi, trên đầu hắn, một cái đầu lâu màu vàng kim chậm rãi hiện ra.
Vận Mệnh cũng tiến hóa! Linh Hồn Ngưng Thị!
Là vận mệnh! Dưới sự dặn dò của Mục lão, Hoắc Vũ Hạo gần như không dám sử dụng Linh Hồn Ngưng Thị. Nhưng đối mặt với trưởng bối Vương Đông, hắn cũng không để ý nhiều như vậy, dưới áp lực cường đại của Thái Thản, cuối cùng hắn phải dùng năng lực cường đại này.

Ngưu Thiên nhìn thấy vậy cũng kinh ngạc không thôi, hắn và Thái Thản nhìn nhau một cái, đều ẩn ẩn cảm giác được ánh sáng này là gì.
Vận mệnh! Ngay sau Linh Hồn Ngưng Thị là một ánh sáng màu trắng bắn ra từ Vận Mệnh Nhãn, kỹ năng quần thể Hư Nhược tác dụng lên một cá nhân!
Tinh thần lực cường đại giúp Hoắc Vũ Hạo khống chế hồn kỹ thêm dễ dàng. Đây là lần đầu tiên hắn thử chuyển kỹ năng có tác dụng trên phạm phi rộng lên một cá nhân, không ngờ thật sự thành công. Nhưng hắn cũng có thể cảm giác được, với tinh thần lực của hắn hiện tại, muốn hoàn thành kỹ năng đơn thể này, còn phải mở Vận Mệnh Nhãn trước, chứ chỉ dựa vào vũ hồn Linh Mâu của bản thân thì vẫn còn chưa làm được.
Trên đỉnh đầu Thái Thản, trừ cái đầu lâu màu vàng kim ra, còn phủ thêm một màn sương mù, áp lực tỏa ra từ hắn đã suy giảm không ít, khí thế cũng theo đó giảm mạnh.
Nhưng vị nhị tông chủ Hạo Thiên tông vẫn không chút để ý, lại nhếch mép khẽ cười với Hoắc Vũ Hạo, rồi lại ngoắc ngoắc tay.
Hoắc Vũ Hạo chuyển động, vũ hồn nháy mắt chuyển đổi, một đỏ bốn cam đột nhiên xuất hiện, khí thế cả người hắn cũng biến đổi. Gió lạnh khắp đỉnh núi đột nhiên mạnh lên, không phải là sức gió, mà là nhiệt độ.
Hai mắt Thái Thản mở to, khẽ quát:
- Mở!
Chưa thấy hắn có động tác gì, ánh sáng màu trắng đang lượn lờ quanh người hắn nháy mắt tan vỡ.
Đây là sự chênh lệch về thực lực, cho dù không dùng vũ hồn, chỉ riêng bản thân Hồn Lực và Tinh Thần Lực của Thái Thản thôi, Hoắc Vũ Hạo đã không thể khống chế. Đây cũng không phải vì kỹ năng khống chế của Hoắc Vũ Hạo không mạnh, mà vì tu vi cách biệt quá lớn, không thể phát huy tác dụng.
Nhưng không thể không nói, vận mệnh lại bộc lộ ra mặt mạnh mẽ của nó, tuy tránh thoát Hư Nhược, nhưng cái đầu lâu màu vàng kim vẫn vững vừng đứng trên đỉnh đầu Thái Thản.
Hoắc Vũ Hạo một lần nữa xông hướng Thái Thản, hai mắt hắn đã thêm một tầng ánh sáng trắng.
Cả người hắn phủ một lớp băng cứng, kỹ năng Băng Hoàng Hộ Thể đã được sử dụng. Băng đế cũng đã sớm phóng thích hàn khí cực hàn ra bên ngoài.
Chỉ thuần túy dựa vào chiến kỹ đã không thể uy hiếp đối phương, như vậy hắn phải thay đổi phương thức.
Chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung, cả người Hoắc Vũ Hạo đột nhiên biến thành hư ảo. Khi nhìn thấy Quỷ Ảnh Mê Tung, Thái Thản và Ngưu Thiên đều khẽ cười ấm áp, phảng phất nhìn thấy đồ vật quen thuộc vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận