Trong hư ảo, Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ đến bên người Thái Thản, khí thế đột nhiên dâng lên, tay phải vỗ mạnh xuống đầu đối phương.
Thái Thản cười to, mặc cho hắn vỗ về phía mình, tay trái giơ lên, quét ngang về hướng Hoắc Vũ Hạo. Nhìn cái cách của hắn như muốn lấy thương tổn của bản thân đổi lấy vết thương của đối thủ. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại biết, nếu như làm vậy thật, người bị thương sẽ chỉ có hắn thôi.
Nhưng mà, cái Hoắc Vũ Hạo đợi chính là khoảnh khắc tiếp cận trong nháy mắt này này, ánh sáng màu xanh ngọc bích tức thì lóe lên rực rỡ, hàn ý cực hạn nháy mắt khuếch tán, Vĩnh Đông Chi Vực!
Dù là Thái Thản có tu vi như thế, nhưng dưới sự ảnh hưởng của cực hạn chi băng cũng phải rùng mình. Tay phải Hoắc Vũ Hạo nhô ra năm lưỡi đao sắc bén, Ám Kim Khủng Trảo xuất hiện.
Đối với Thái Thản, Hoắc Vũ Hạo căn bản không cần phải nghĩ đến chuyện nương tay, vừa đánh liền sử dụng Ám Kim Khủng Trảo. Một chiêu này, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Lợi trảo khổng lồ kéo ngang một đường hơn mười thước, ánh sáng màu vàng sậm tỏa ra như muốn xé rách đất trời.
Thái Thản rõ ràng cũng vô cùng kinh ngạc, trong lúc cuống cuồng, hắn chỉ đành nâng tay trái lên đỡ lấy.
- Cẩn thận.
Hoắc Vũ Hạo không kiềm được mà lên tiếng nhắc nhở. Mục đích của hắn trong trận chiến này chỉ có một, đấy là ép được vị Thái thúc thúc này sử dụng vũ hồn, như vậy là hắn đã hài lòng lắm rồi. Nhưng dưới tình huống này, Thái Thản vẫn không dùng vũ hồn, ngược lại sử dụng cơ thể ngăn cản đòn tấn công từ Ám Kim Khủng Trảo.
Nhưng, một câu cẩn thận của Hoắc Vũ Hạo rất nhanh tắt ngúm, ánh sáng màu vàng sậm, để lại năm vết rạch khổng lồ trên mặt đất, tiếng nổ đùng đùng vang dội làm cả ngọn núi như muốn rung chuyển, nhưng Thái Thản thì sao? Vị nhị tông chủ này vẫn bình yên đứng nơi đó, chỉ là cánh tay áo đã bị đánh nát mà thôi.
- Tiểu tử thúi, đền quần áo cho ta!
Thái Thản cười lớn nói.
Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thấy hắn không sao, lập tức tấn công kích tiếp. Ánh sáng màu xanh ngọc bích nháy mắt bao lấy cả người hắn, sau đó, từ cơ thể hắn chợt bắn ra một tia sáng. Nương theo uy thế của Vĩnh Đông Chi Vực, tia sáng này như hút hết hàn khí xung quanh, tập trung lại để công kích Thái Thản.
Thái Thản lại loạng choạng thêm lần nữa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Có điều, tuy Băng Hoàng Chi Nộ rất manh nhưng cũng không thể làm vị nhị tông chủ này tổn thương, thậm chí còn không thể hạn chế ông. Thái Thản vẫn bình an đứng nơi đó.
Hoắc Vũ Hạo quả thật có chút không vui, những kỹ năng hắn có thể sử dụng thì gần như đều đã dùng hết. Vì sao hắn lại không dùng Linh Hồn Trùng Kích? Bởi vì hắn hiểu rõ Tinh Thần Lực đôi bên cách biệt quá lớn, nếu sử dụng chẳng phải là hắn tự đi tìm chết sao?
Trừ phi sử dụng Hồn Đạo Khí, nếu không, hắn cũng hết cách. Đến lúc này, hắn mới phát hiện, đứng trước cường giả chân chính, những kỹ năng bản thân vẫn lấy đó làm kiêu ngạo lại yếu ớt mỏng manh đến vậy. Đây không phải vì Hồn Kỹ không tốt, mà vì tu vi của hắn không đủ.
Nhưng cũng không phải tất cả đều là tin xấu, trong chuỗi chiến đấu kia, Hoắc Vũ Hạo rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của mình sau khi đạt được Hồn Hoàn thứ năm. Mức độ tiêu hao Hồn Lực giảm mạnh, phóng liền một chuối kỹ năng mạnh như thế, mà lượng Hồn Lực chỉ mất khoảng hai phần. Phải biết là, những kỹ năng mà hắn sử dụng đều là những Hồn Kỹ kinh khủng, trong đó lại còn có cả Vận Mệnh Nhãn. Nếu là trước kia, sợ rằng hắn đã mất hơn một nửa hồn lực rồi. Ấy mà hiện tại lại không chút ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu của hắn.
- Nhóc con, chỉ có những thứ này thôi à? Hết rồi sao?
Thái Thản phủi vụn băng dính trên người, nhìn vào tay áo rách nát, không khỏi thầm gật đầu. Một chuỗi công kích của Hoắc Vũ Hạo giúp hắn hiểu rõ thiếu niên này hơn. Những hồn kỹ phía sau, trong mắt Thái Thản không có điểm gì đặc biệt xuất chúng. Cực Hạn Chi Băng ở trình độ của Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa đủ sức uy hiếp được hắn. Cái làm hắn kinh ngạc nhất chính là chiêu thức đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo, kỹ năng ấy được dung hợp toàn bộ Tinh Thần Lực, khí hế và hồn lực, một cách nhuần nhuyễn, nó đã khắc sâu ấn tượng trong lòng hắn. Chỉ bằng một quyền đó, Thái Thản có thể khẳng định tương lai Vương Đông không phải đối thủ của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Trước mặt ngài ta còn kém quá xa.
- I I a a!
Đúng lúc ấy, Tuyết Nữ lên tiếng. Cô bé bay đến bên người Hoắc Vũ Hạo, rất không cam tâm dùng ngón tay mập mạp nhỏ nhắn chỉ chỉ bản thân.
Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:
- Con nói còn có con? Vậy con vừa rồi làm gì?
Tuyết Nữ lại làm động tác làm Thái Thản không biết phải làm sao, cô bé cúi thấp đầu, hai ngón trỏ chỉ chỉ trước người, vẻ mặt vô cùng oan ức.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng an ủi cô bé:
- Không sao, chúng ta kém Thái thúc thúc quá xa, thua mới là bình thường.
- I I a a!
Tuyết Nữ lại lên tiếng, đến cả Thái Thản cũng nghe được sự không phục trong lời cô bé.
- Cô bé nói gì vậy?
Thái Thản hiếu kỳ hỏi.
Hoắc Vũ Hạo chỉ đành phiên dịch:
- Cô bé bảo đấu thử lại xem.
Thái Thản khẽ mim cười:
- Vậy đến đi, thử lại xem. Đúng rồi, vừa rồi kiểm nghiệm thực lực tiểu tử ngươi, lại quên mất đánh ngươi hả giận rồi.
Hoắc Vũ Hạo cũng không nhịn được cười, bề ngoài tính tình vị thúc thúc này không dễ chịu là bao, nhưng thực tế thì lại rất thẳng thắn đáng quý.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Tuyết Nữ lơ lửng bên người, nói:
- Vậy phải xem con rồi.
- I I a a!
Tuyết Nữ ưỡn ngực lên, bọc bụng cũng lắc lư theo, nếu như không biết cô bé là Hồn Linh, chắc ai cũng sẽ nghĩ rằng cô bé để tay trần chân trần như thế kia hẳn rất lạnh.
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo híp lại, tinh thần nhanh chóng kết nối với Tuyết Nữ, lập tức cảm nhận được cách nghĩ của Tuyết Nữ.
Ánh kinh ngạc chỉ lóe qua mắt Hoắc Vũ Hạo trong tích tắc, một giây sau, Tuyết Nữ đã đưa tay phải lên.
Nhìn bàn tay nhỏ xinh dựng đứng của cô bé, quả thật có chút buồn cười, giống như một con sâu lông bé tẹo cũng giơ tay chỉ trời vậy. Tròng mắt màu lam của cô bé vô cùng tập trung, nhưng là vì bộ dáng nhỏ xinh của cô bé, nên tư này nhìn thế nào thì cũng đều thấy vô cùng đáng yêu!
Thái Thản cảm thấy bản thân và cô bé rất có duyên, bất kể nhìn cô bé làm gì cũng đều thấy đáng yêu và thích thú. Mà Tuyết Nữ càng trêu chọc hắn thì hắn lại càng thêm yêu thích nàng.
- I I a a!
Tuyết Nữ cất tiếng gọi, một màn thần kỳ xuất hiện.
Ánh sáng màu xanh ngọc bích nháy mắt khuếch tán ra từ người Hoắc Vũ Hạo, đồng thời, trên người Tuyết Nữ cũng bắn ra ánh sáng màu cam ánh kim, bốn Hồn Hoàn màu cam ánh kim tỏa sáng quanh người Hoắc Vũ Hạo.
Nhiệt độ xung quanh nháy mắt hạ thấp mãnh liệt, trong chốc lát đã xuống dưới độ âm, mà phạm vi bao phủ che cả đỉnh Hạo Thiên phong.
Một giây trước chỉ có đỉnh núi lẫm liệt, một giây sau chỉ có thế giới băng tuyết. Tuyết lớn như lông ngỗng không ngừng rơi trong gió lạnh gầm gào, thậm chí ba người trong cuộc cũng không nhìn rõ được đối phương.
Cho dù là Thái Thản và Ngưu Thiên, dưới nhiệt độ thấp như này cũng phải vận chuyển Hồn Lực đề kháng hàn ý. Càng làm Thái Thản kinh ngạc là hắn đã không còn cảm giác được vị trí của Hoắc Vũ Hạo nữa.
Đến thực lực như hắn, căn bản không dùng mắt nhìn, chỉ cần dựa vào cảm giác cũng có thể cảm thụ được đối phương. Nhưng trong cơn bão tuyết nổi lên bất ngờ này, hắn không cảm ứng được gì, phảng phất như bản thân hắn đã bị cơn bão tuyết này đè nén lại.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo đã hiểu ra điểm mạnh nhất của Tuyết Nữ, chính là bổ trợ!
Tuyết Nữ không chỉ cho hắn hồn kỹ đơn giản như vậy, mà cô bé còn có thể dựa vào hồn kỹ của mình mà tăng phúc cho hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo.
Trong nội viện của học viện Sử Lai Khắc cũng có bí thuật có thể đồng thời sử dụng vài hồn kỹ, thậm chí phối hợp với nhau. Nhưng hiệu quả chỉ là phép cộng mà thôi, mà phụ trợ của Tuyết Nữ đối với Hoắc Vũ Hạo là phép nhân, nhân lên mức lớn!
Lấy tu vi của Hoắc Vũ Hạo hiện tại, muốn duy trì Vĩnh Đông Chi Vực trong đường kính mấy chục thước, có lẽ sẽ được một lát. Nhưng tuyệt đối không thể che phủ diện tích rộng lớn như này, cũng không thể hạ nhiệt độ xuống đến âm. Càng đáng sợ hơn là, lúc này sau khi hoàn thành lĩnh vực, hắn phát hiện tốc độ tiêu hao ồn lực đã giảm hơn một nửa.
Trên đỉnh núi, hàn khí trở thành một phần sức mạnh của hắn. Dưới tác dụng mạnh mẽ của lĩnh vực, hàn khí không ngừng biến thành gió lạnh gầm gừ, tuyết lớn như lông ngỗng sắc bén bay khắp mọi nơi.
Lúc này, cảm giác của Hoắc Vũ Hạo khi khống chế băng tuyết càng thêm rõ ràng.
Đây là hồn kỹ thứ hai trong bốn hồn kỹ Tuyết Nữ mang đến cho hắn, Băng Tuyết Hàn Thiên Vũ, phối hợp với Vĩnh Đông Chi Vực, hẳn nên gọi là Tuyết Vũ Cực Băng Vực.
Đây là lĩnh vực hoàn toàn mới do hai lĩnh vực kết hợp, chẳng những uy lực tăng mạnh, mà lại còn tiết kiệm hồn lực, điều này vượt xa dự đoán của Hoắc Vũ Hạo.
Lĩnh vực này có thể hạn chế đối thủ, đồng thời có thể tăng thêm uy lực tất cả hồn kỹ của vũ hồn Băng Đế. Hơn nữa còn có thể che dấu thân hình hắn, cho dù là cường giả như Thái Thản cũng không thể dò xét được vị trí của hắn trong phạm vi lĩnh vực, chứ đừng nói đến người bình thường.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ tính kế, án theo cường độ lĩnh vực, hắn có thể chống đỡ mười phút. Phạm vi đường kính lĩnh vực lúc này là năm trăm thước. Đây mới được gọi là hồn kỹ lĩnh vực thực sự! Riêng một hồn kỹ phụ trợ này đã đủ để Hoắc Vũ Hạo thỏa mãn. Dưới cường đại lĩnh vực, thực lực của hắn đâu chỉ tăng gấp mấy lần.
Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, Tuyết Vũ Cực Băng Vực mạnh như vậy cũng nhờ hoàn cảnh xung quanh.